KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 24

“Xúp bisque cà chua với tôm. Lincoln cũng sẽ ăn một chút đấy.”
“Không, tôi không ăn.”

“Có, có ăn.”
“Hừm.” Với dáng người đậm và lôi thôi - tính từ thứ hai mô tả quần

áo chứ không phải chính con người anh - Lon Sellitto luôn có vấn đề với
cân nặng, ít nhất là trong suốt khoảng thời gian Rhyme quen biết anh ta.
Sau vụ đầu độc gần đây do một nghi phạm mà anh ta và Rhyme đang theo
đuổi gây ra, anh suýt chết và đã sụt cân kha khá. Lon Sellitto gầy gò là một
hình ảnh đáng báo động, anh ta đang vật lộn để tìm lại vóc dáng cũ. Rhyme
hài lòng khi anh nói, “Được rồi.”

Anh cũng hài lòng vì áp lực về phía mình sẽ giảm đi. Anh không đói.

“Amelia đâu rồi?” Sellitto hỏi.
“Không có ở đây.”
Amelia Sachs đang ở Brooklyn, ở đó cô có một căn hộ gần nhà mẹ. Bà

Rose đang hồi phục rất tốt từ cuộc phẫu thuật tim nhưng Sachs vẫn thường
kiểm tra bà.

“Chưa về à?”
Ý anh là sao?” Rhyme hỏi.
“Cô ấy đang trên đường về. Chắc sắp tới đây đấy.”

“Tới đây ư? Anh đã gọi cô ấy à?”
“Ừ. Mùi thơm đấy. Cậu ta có nấu nhiều xúp không?”
Rhyme nói, “Vậy là anh đã quyết định chúng tôi sẽ lo vụ này đấy.”

“Kiểu vậy. Rachel và tôi chỉ toàn ăn sẵn, Progresso, Campbell.”
“Lon?”
“Ừ thì, tôi đã quyết đấy.”

Món xúp đã ra. Hai bát. Của Rhyme được để trong một cái khay nhỏ

gắn trên ghế; của Sellitto để trên bàn. Rhyme liếc bát mình. Đúng là mùi rất
thơm. Có thể anh cũng đói thật. Thom thường nói đúng trong những vấn đề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.