KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 402

Vài lần Ackroyd hỏi đội y tế và các cảnh sát có mặt là người Nga đã

chết thật chưa, rõ ràng ông ta hi vọng mình mới làm bị thương người kia.
Mặc dù vậy, chỉ nhìn liếc qua vỏ đạn rỗng là không còn nghi ngờ gì nữa.

Sachs nói, “Edward, cảm ơn ông.” Tất nhiên là cách thể hiện không

thích hợp. Nhưng nói thế nào mới đúng được đây?

Tuy nhiên, Sachs vẫn có cảm xúc hỗn độn về vụ việc. Ngón tay cô còn

nguyên vẹn, mạng sống đã được cứu. Nhưng Nghi phạm 47 không những
đã chết mà cả cơ hội dễ dàng nhất - và có lẽ là duy nhất - để tìm ra quả bom
ga cuối cùng được đặt ở đâu cũng bị đánh mất. Sau khi bác sĩ của đội y tế
kết thúc việc khám nghiệm ban dầu, Sachs đã mặc bộ áo liền quần của CSU
và cúi xuống cái xác để xem khi chết, nó có gì để nói với cô không.

“Tôi biết là chuyện này hơi phiền, thưa ông. Nhưng nói riêng với ông

nhé, tôi sẽ không quá lo ngại về nó đâu.”

Andrew Krueger gật đầu và cố tỏ ra một chút lo lắng bất an cho đúng.

“Tôi… chỉ không biết phải nói gì.”

Viên thanh tra là một người Mỹ gốc Phi to lớn, đang lái chiếc xe cảnh

sát không biển hiệu của mình tới một đồn cảnh sát mà Krueger đoán là
không còn xa lắm. Krueger đang ngồi ở ghế trước trên chiếc Chrysler. Lão
không bị bắt. Chính miệng viên thanh tra đã kết luận rằng phát súng là
chính đáng và anh ta sẽ “đấu tranh đến cùng cho ông, ông Ackroyd”.

Tuy nhiên vẫn còn vấn đề thủ tục. Lão sẽ phải đến lấy lời khai, sẽ có

một cuộc điều tra, và tất cả tang chứng sẽ được gửi đến chỗ công tố viên
quận, người sẽ đưa ra quyết định cuối cùng về số phận của lão.

“Chỉ có một phần triệu cơ hội rằng vụ án sẽ ra tòa thôi. Tôi đánh cược

bằng tất cả tiền lương hưu của mình là sẽ không có chuyện đó đâu. Không
ADA

*

nào lại hất bỏ danh tiếng của mình bằng cách cáo buộc vụ này.

Hơn nữa, ông còn có thẻ bài.”

“Thẻ gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.