nhiên khác ở Nga như trong danh bạ. Chính Krueger đã gọi những cuộc ấy
sau khi bắn Rostov.
Gọn gàng tuyệt đối? Không. Nhưng cũng là một lời giải thích hợp lí
cho cái chết của thằng bé.
“Sao nào?”
Vimal do dự rồi chỉ vào một điểm trên bản đồ. Nó không xa đây lắm.
Krueger giúp cậu ta trèo lại vào cốp xe, đậy nắp rồi lái ra khỏi bãi đỗ
xe vắng tanh. Trong hai mươi phút họ đã có mặt ở bãi rác thải.
TRẠM CHUYỂN ĐỔI XD & PD #4
Lão lái xe qua cái cổng rộng, mấy công nhân ở đó tảng lờ lão, và chiếc
xe từ từ xóc nảy trên con đường rộng, hằn sâu những dấu lốp xe. Bãi rác dễ
phải to bằng năm sáu sân bóng đá. Hàng trăm đống rác cao đến sáu mét,
chín mét nổi lên như những quả núi mô hình, một hỗn hợp của đá, tường
thạch cao, kim loại, gỗ, bê tông… mọi vật liệu xây dựng mà bạn có thể
tưởng tượng ra. Lão đoán các công ty rác, khi trả một khoản phí, sẽ được
phép đào bới qua đống này và chọn những gì có thể có giá trị. Lão cười với
chính mình khi nghĩ rằng những công ty này sẽ vui sướng biết mấy khi tìm
thấy ống và dây cáp đồng, và lờ đi những mẩu kimberlite giàu kim cương,
bằng chứng cho thấy đâu đó trong mặt đất cách đây không xa lẩn khuất một
thứ vật liệu đáng giá hơn thế gấp triệu lần.
Lão đỗ lại đằng sau một núi rác khuất tầm nhìn từ đường cao tốc, lối
vào và các công nhân.
Lão bước ra khỏi chiếc xe Ford và lôi Vimal từ trong cốp xe ra.
Krueger giơ con dao lên. Vimal co rúm lại. “Cắt băng dính ấy mà,” lão
bảo cậu. Lão cắt đứt băng dính và trả tự do cho hai bàn tay cậu. Lão cất con
dao đi và trưng ra khẩu súng ở thắt lưng. “Chạy là ta dùng nó đấy nhé.”
“Không. Tôi không chạy đâu.”
“Đi tiếp đi.”