KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 460

Vimal để ý thấy xe của nhà đã đi mất. Cha cậu đang ở nơi khác. Tạ ơn

trời đất. Cậu không mong nhìn thấy ông già. Ngay bây giờ. Hoặc không
bao giờ luôn.

Cậu đi vào trong và xuống xưởng. Để ý thấy các thanh chắn đã được

thay thế, điều này là hợp lí vì đây là thành phố New York, một nơi không
hề quá an toàn. Nhưng khoá và chốt đã được bỏ đi, cả thanh sắt cố định
cũng vậy. Các thùng thực phẩm và đồ uống cũng biến mất.

Xưởng điêu khắc đã không còn là Alcatraz nữa.
Vimal đi tới tủ quần áo và tìm được thứ cậu tìm, quấn nó trong một

mẩu giấy báo. Và quay lại sân trước.

Cậu bảo với mẹ và em trai là cậu sẽ vào nhà ngay rồi đi đến cửa hành

khách trên chiếc xe của thanh tra, ngồi lại vào đó. “Tôi có thứ cho cô. Và
người mà cô làm việc cùng, ông Rhyme.”

“Vimal. Cậu không cần làm vậy.”
“Không, tôi muốn mà. Một trong những bức tượng của tôi.”
Cậu dỡ vật đó ra và đặt nó lên bảng điều khiển. Nó là một hình kim tự

tháp bốn mặt mà cậu tạc năm ngoái, cũng là thứ cậu đã nghĩ đến trước giây
phút mà cậu tin là mình sắp chết. Bức tượng cao mười bảy xăng ti mét và
đế cũng rộng mười bảy phân. Sachs cúi người nhìn vào nó, rồi vuốt bề mặt
đá granite màu xanh đậm. “Trơn nhẵn.”

“Vâng. Trơn nhẵn. Và thẳng tắp.”
“Đúng vậy.”
Michelangelo tin rằng bạn cần phải thành thục các hình khối cứng

ngắc cơ bản trước khi có thể thổi hồn vào đá.

Vimal nói, “Nó lấy cảm hứng từ kim cương. Hầu hết kim cương trong

tự nhiên đều được tìm thấy ở dạng bát giác. Hai kim tự tháp nối với nhau ở
đáy.”

Cô nói, “Rồi chúng bị tách thành hai viên để mài giác. Thường là

thành các hình tròn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.