KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 486

“Papa, chỗ này gần một trăm ngàn đô la.”
“Con sẽ phải trả thuế nữa. Nhưng con sẽ vẫn giữ lại khoảng hai phần

ba.”

“Nhưng…”
“Viên thô mà con đã cắt cho ông ấy. Hình bình hành ấy.” Từ ấy phát ra

một cách lúng túng từ miệng ông. “Dev đã bán nó trong một cuộc đấu giá
riêng được ba trăm ngàn đô. Ông ấy định cho con mười phần trăm.”

Một thợ cắt kim cương lành nghề ở New York có thể trông đợi kiếm

được khoảng năm mươi ngàn đô một năm. Chỗ ba mươi ngàn mà ông
Nouri định trả cho một ngày công làm việc đã là rất rộng lượng so với bất
kỳ một tiêu chuẩn nào trên thế giới.

“Nhưng bố bảo không. Ông ấy và bố đã bàn bạc một chút. Ông ấy

đồng ý như con thấy, với khoản ba mươi ba phần trăm. Chỗ đó ít hơn một
trăm ngàn, bởi vì ông ấy khăng khăng đòi trừ khoản tiền ông đã trả cho
con. Bố nghĩ chúng ta không thể phản đối điều đó.”

Vimal không thể không cười.
“Mở một tài khoản, gửi chỗ tiền đó đi. Đó là tiền của con. Con có thể

làm gì con muốn với nó. Giờ, bố sẽ nói một việc khác. Con sẽ nhận được
nhiều cuộc gọi. Toàn khu vực New York này không có một nghệ nhân kim
cương nào không muốn có con làm việc cho họ. Bố đã nghe từ một số
người muốn nhận con vào học việc. Họ đều đã nghe nói về hình bình hành.
Vài người còn gọi nó là Giác cắt Vimal.”

Tin tức này rất thú vị - cậu không phải là kẻ bị ruồng bỏ - nhưng điều

này cũng làm cậu nản lòng. Áp lực từ cha cậu đã trở lại. Tinh vi hơn, nhưng
vẫn là áp lực.

Papa lẩm bẩm nói, “Con có thể kiếm được việc làm ở bất cứ chỗ nào

và họ sẽ trả con hậu hĩnh. Nhưng trước khi làm việc đó, hãy nghĩ về cái
này.” Ông đưa ra phong bì lớn hơn.

Vimal lấy từ trong đó ra một tập giới thiệu về trường đại học, cho một

chương trình bốn năm đã được kiểm định chất lượng ở Long Island. Một tờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.