KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 60

“Tôi xin lỗi.”
Rostov tin ông ta. Và khi nghĩ lại hắn nhận định việc ông ta là người

Iran rất có ích. Ông ta chẳng ngại bán rẻ một tên Do Thái và có lẽ cả một
tên Ấn Độ nữa.

“Nashim, Nashim… Vậy thì chúng ta sẽ chơi một trò chơi. Mày thích

các trò chơi chứ?”

Ông ta im lặng.
“Săn kho báu. Mày biết chứ?”

“Tôi biết trò đó.”
“Đây nhé, anh bạn. Đây. Mày sẽ bắt đầu hỏi han. Hãy cẩn thận. Mày

không được lộ liễu quá. Nhưng phải hỏi về thằng VL và Saul Weintraub
này. Đúng thế, đúng thế! Mày có sẵn sàng chơi chưa, anh bạn?”

“Tôi sẽ hỏi. Tôi hứa sẽ hỏi.”

“Cho tao số điện thoại của mày.”
Rostov bấm số rồi gọi. Điện thoại của Nashim rung lên. “Tốt lắm, tốt.

Mày không phải loại giả dối. Okay. Giờ mày làm việc đi. Mai tao sẽ gọi
xem mày có gì để kể cho tao không. Và tao sẽ còn gọi đến khi nào mày
thắng trò tìm kho báu này. Tao cổ vũ cho mày đấy nhé! Giờ tao sẽ về nhà
và mày cũng về nhà.” Rostov vỗ vào lưng ông ta. Hắn dợm bước rồi dừng
lại. “Con gái mày. Chúng tên là gì nhỉ?”

Hắn đột nhiên lên cơn thèm, cảm thấy đói.

Về với đá…
Người Iran lắp bắp. “Không! Tôi sẽ không kể với anh điều gì về chúng

cả.”

Rostov nhún vai. “Không thành vấn đề. Tao sẽ tự bịa. Đứa cao hơn tao

nghĩ sẽ là Scheherazade. Còn đứa nhỏ hơn, xinh hơn, tao nói theo ý kiến cá
nhân thôi… nó sẽ là Kitten. Chúc ngủ ngon, Nashim. Chúc ngủ ngon, anh
bạn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.