KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 120

Ấp hầu vốn đã đầy rẫy những thứ quý giá. Chỉ có A Kiều, chỉ có A Kiều là
con gái duy nhất của bà thôi.

“Mới vừa rồi đụng phải một cô gái, hình như cô ta còn đang mang thai”,

một thị vệ bên cạnh ấp úng lên tiếng.

“Chẳng qua chỉ là một phụ nữ có thai.” Trưởng công chúa hừ lạnh, nếu

như A Kiều không phải vào cung nhiều năm mà vẫn không có con thì sao
đến nỗi gặp phải kết quả bị phế về cung Trường Môn lạnh lẽo.

“Bà…” Người áo xám giận dữ, định tiến lên nói cho ra lẽ nhưng lại cảm

thấy vạt áo phía sau bị kéo khẽ, quay lại thì thấy cô gái có thần sắc hơi lạ
lùng đang lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi.

“Cô…” Hắn cho là nàng sợ quyền thế của Trưởng công chúa nên bất đắc

dĩ bỏ qua.

“Đụng vào người là lỗi của chúng ta. Để biểu đạt thành ý, chúng ta bồi

thường cho các ngươi có được không?” Lưu Phiếu không chú ý tới vẻ đau
buồn lẫn dòng lệ đang dần chảy ra trong mắt cô gái đứng sau người đàn
ông, phất tay áo quay về xe, nghĩ lại vẫn chưa hết giận bèn tiện tay lượm
lấy một miếng ngọc bội bằng ngọc bích từ trong số phần thưởng của Lưu
Triệt rồi ném ra khỏi xe, xoay người lại nói, “Đi thôi!”

“Ai cần miếng ngọc bội hư này của bà chứ.” Người áo xám hừ lạnh một

tiếng, đá văng miếng ngọc bội này ra rồi xoay người định bỏ đi thì lại phát
hiện trên trán cô gái đứng sau đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, có vẻ không ổn
nên vội vàng đỡ lấy, “Cô không sao chứ, để ta đưa cô về.”

Hàn Nhạn Thanh chìa tay ra, nói nhỏ đầy vẻ lo lắng, “Ngọc bội.” Người

áo xám bất đắc dĩ đành phải nhặt lại miếng ngọc bội rồi hỏi, “Nhà cô ở nơi
đâu? Ta đưa cô về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.