KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 119

“Dung Phi, tại sao vậy?” Ái sủng

[3]

Đồng Yến của Trưởng công chúa

Quán Đào từ trong xe nhô đầu ra hỏi.

[3] Ái sủng: Người được cưng chiều, yêu thương.

“Có một cô gái chắn đường”, Dung Phi quay lại thấp giọng bẩm báo.

“Còn ở đó làm gì! Bảo cô ta tránh ra rồi chúng ta đi tiếp.”

“Dạ!”, Dung Phi đáp, quay đầu lại nhìn thấy Hàn Nhạn Thanh còn đứng

ngơ ngẩn giữa đường thì không nhịn được gắt lên: “Còn không tránh ra!”

Hàn Nhạn Thanh như tỉnh cơn mê, lúng ta lúng túng không nói được nên

lời, chỉ chậm cháp tránh ra. Nàng nghe thấy tiếng ngựa thở phì phì sau lưng,
còn chưa kịp tránh thì đã cảm giác bị đụng mạnh vào người, chân đứng
không vững, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Trong lúc hoảng hốt, nàng đưa hai tay ôm lấy bụng, cảm thấy không ổn

thì chợt nghe tiếng gió lướt qua bên tai, một bóng người áo xám ôm lấy
người nàng lướt sang một bên rồi cả giận nói, “Trưởng công chúa sao
không nói lý lẽ như thế? Đi lại nghênh ngang trên đường cái, lỡ đụng phải
người ta thì sao?”

“Thế thì sao?” Lần này chính là Trưởng công chúa Quán Đào vén rèm xe

lên, hỏi giọng tức giận.

Tâm trạng của bà lúc này đang rất bực bội. Hôm nay bà định vào cung

thăm con gái A Kiều bị bãi xuất về cung Trường Môn nhưng thỉnh cầu đó
lại bị Lưu Triệt cự tuyệt. Bao nhiêu lâu không được gặp con gái yêu khiến
nỗi tức giận của bà lên đến đỉnh điểm. Mặc dù Lưu Triệt đã ban thưởng cho
rất nhiều thứ nhưng Trần gia được ân sủng long trọng thì trong phủ Đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.