KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 118

Đang lúc lầu Thanh Hoan ồn ào náo nhiệt, Hàn Nhạn Thanh lẻn ra ngoài

rồi cứ thế một mình đi trên đường phố, nghĩ về đủ thứ chuyện xảy ra sau
khi tới nhà Hán, lòng dạ rối bời.

Trước khi gặp lại Tang Hoằng Dương, nàng không có tính toán gì cho

tương lại nhưng nếu Tang Hoằng Dương đã có chí hướng cao xa thì dĩ
nhiên nàng sẽ hết sức hỗ trợ trong phạm vi có thể, cứ như vậy thì những
ngày tiếp theo tựa hồ cũng có sắp xếp rồi.

Ở góc đường đối diện có một bà lão đang bện búp bê cỏ, Hàn Nhạn

Thanh thấy thú vị nên đi tới để xem cho rõ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng
vó ngựa lộp cộp rồi một cỗ xe ngựa từ góc đường rẽ sang. Nàng vừa nhìn
thấy người dẫn đầu rút ra một cây gia kỳ thì lặng người đi, cảm giác hai
chân như nhũn ra, tuy muốn rời khỏi nhưng ngay cả khí lực nhấc chân cũng
không có.

“Ô!” Dung Phi ghìm chặt ngựa, nổi giận nói: “Ngươi điên rồi. Không

nhìn thấy xa giá của Trưởng công chúa Quán Đào sao?”

Xa giá quen thuộc, người cũng quen thuộc. Trong một khoảnh khắc, hai

linh hồn trong cùng thân thể đều cảm thấy yếu đuối. Trong chiếc xe ngựa
tôn quý hoa lệ chính là, chính là… mẹ của A Kiều, người mẹ rất yêu thương
A Kiều từ thuở nhỏ. Hàn Nhạn Thanh lặp lại một tiếng “Mẹ”, đột nhiên vô
cùng sầu não. Tới thế giới cổ đại rồi dùng chung thân thể với A Kiều được
một thời gian rồi nhưng nàng vẫn chưa thừa nhận A Kiều là một. Nàng vẫn
một mực căm ghét phu quân của A Kiều, ngay cả cái thai trong bụng cũng
dùng một góc độ xa lạ để quan sát. Thế nhưng ngay cả bản thân nàng cũng
không phát hiện được lúc này nàng đã xem mẹ của A Kiều như mẹ mình,
điều này có thể là do nàng quá nhớ tới mẹ. Theo như nàng biết, Trưởng
công chúa Quán Đào trong lịch sử rất yêu con gái mình. Mặc dù suy nghĩ
đó cũng chỉ xuất phát từ phương diện quyền lợi nhưng tình thương yêu với
A Kiều là không thể nghi ngờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.