KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 116

Tang Hoằng Dương đứng trước cửa, mỉm cười làm động tác mời vào.

Mọi người như dòng nước tràn vào lầu Thanh Hoan. Quán ăn khiến cho
người Trường An cảm thấy mới lạ. Đại sảnh rộng rãi, bố trí trang nhã, tất cả
bàn ghế đều chế từ mây tre, ngập tràn hơi thở thiên nhiên. Thậm chí ở khu
phía đông còn bố trí theo phong cách ghế treo, khách ngồi còn có thể nhẹ
nhàng đung đưa, cảm giác giống như ngồi trên xích đu.

Chung quanh lầu hai là nhã thất với tường trúc có phong cách mới mẻ

nhã nhặn, không khuôn sáo dung tục. Điều khiến cho mọi người tấm tắc lạ
lùng chính là ở khoảng không giữa hai lầu một và hai còn thiết kế một cái
sàn treo, có thể dùng để biểu diễn ca múa, lầu trên lầu dưới đều xem được
rõ ràng. Đến giờ lành, chưởng quỹ lầu Thanh Hoan đi lên sàn treo, cao
giọng tuyên bố, “Hoan nghênh mọi người tới lầu Thanh Hoan!”

“Để cảm tạ mọi người ủng hộ, lầu Thanh Hoan hôm nay làm riêng một

món chiêu bài, sau này trong thực đơn của chúng ta sẽ có giá một vạn lượng
nhưng hôm nay quán khai trương nên chiêu đãi mọi người miễn phí.” Ông
vỗ tay ra lệnh, “Mang thức ăn lên.”

Mấy người phục vụ đồng thanh đáp, “Dạ!” Tức thì dưới sàn ồn ào tiếng

bàn luận, có người nói, “Món ăn đó hết một vạn lượng, không phải là giết
người sao.” Cũng có người nói, “Món đó có thể dùng cho bao nhiêu người
ăn, chỉ huênh hoang.”

Những người phục vụ khiêng lên một chiếc mâm lớn lên sàn treo, có

người bên dưới nhận được la lên: “Đó là lạc đà trên sa mạc.”

Con lạc đà vẫn còn hình dáng nguyên vẹn được nướng vàng óng, mùi

thơm xông vào mũi khiến có người thèm nhỏ dãi. Tạ chưởng quỹ mỉm cười
hướng vào nhã thất ở phía đông lầu hai hô lên, “Kính mời Tang đại nhân lên
chia đồ ăn cho mọi người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.