KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 154

[3] Lão bảo: Tú bà.

“Ái chà, cơn gió nào đã đưa hai vị khách quý đến đây.” Tấm màn cửa

vừa vén lên, một cơn gió thổi qua mang theo mùi phấn son nồng nặc, rồi
một người đàn bà trung niên ăn mặc rẻ tiền, son phấn lòe loẹt đi vào. Hai
người Liễu, Trần cùng rùng mình một cái, đúng là phim truyền hình không
hề giả tạo.

Lão bảo đang cười hỉ hả, vừa trông thấy Hàn Nhạn Thanh thì bỗng nhiên

biến sắc, lạnh lùng nói: “Lầu Di Hồng chúng ta không hoan nghênh khách
nữ giả nam trang.”

“Mắt ma ma rất tinh tường”, Hàn Nhạn Thanh mỉm cười đứng lên, “Hôm

nay ta dạo quanh thành Ngũ Nguyên này một vòng, đã nhìn thấy trúng lầu
Di Hồng của ma ma. Ta vốn nghĩ nếu ma ma không nhận ra thân phận nữ
nhi của ta thì ta chỉ giao cho ma ma một khoản tiền rồi mời ma ma cuốn gói
đi”, nàng đưa mắt từ trên xuống dưới đánh giá lão bảo, “May là ma ma
không khiến ta thất vọng.”

“Ngươi…”, Dung ma ma vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, “Ngươi có ý gì?”

“Ta muốn mua đứt lầu Di Hồng.”

“Tại sao ta phải bán?”

“Tại sao Dung ma ma không bán?” Hàn Nhạn Thanh thong thả đi qua đi

lại mấy bước, “Ta xem rồi. Lầu Di Hồng ở vị trí không tồi nhưng khách
khứa không náo nhiệt lắm, trong khi ma ma lại không phải là một người hồ
đồ, như vậy cho thấy ma ma rất có lương tâm. Ta cũng không phải là người
lòng dạ ác độc.” Nàng quay người lại cười híp mắt, “Chỉ cần ma ma nghe ta
thì ta tin chắc rằng các cô nương không phải cực khổ nhiều mà vẫn có thể
kiếm được bộn tiền. Thế nào đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.