KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 152

Quách Giải không nói gì, chuyện cứ thế được quyết định. Hàn Nhạn

Thanh chọn một đại viện thanh nhã, quét dọn sạch sẽ rồi đi vào.

“Chỉ ở có mấy ngày thì có cần phòng lớn như thế này không? Nhạn Nhi,

muội định làm gì thế?”, Liễu Duệ nằm gác hai chân trên trường kỉ, vừa
nhàn nhã gặm lê vừa hỏi.

“Tất nhiên là để chuẩn bị cho huynh mà thôi.” Hàn Nhạn Thanh mỉm

cười ngồi xuống cạnh bàn, giở ra một tấm sa bàn, “Huynh phải biết rằng
thời Hán dùng chính sách phân chia cai quản, nhưng chỗ này vẫn thuộc về
triều đình. Vùng ngoại thành Ngũ Nguyên có một mỏ sắt lớn, ở đây.” Nàng
chỉ vào sa bàn, “Muội đã nhờ Tang Hoằng Dương kiếm được quyền sử
dụng khai thác mỏ sắt này. Nhiệm vụ của huynh là thành lập một xưởng chế
tạo binh khí ở gần đó.”

Liễu Duệ giật mình, “Nếu chúng ta có thể làm được thì tại sao không báo

cho Lưu Triệt?”

Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Nếu có thể được thì huynh hãy gọi là bệ hạ

đi. Đừng để bị kẻ có ác ý nghe thấy, gán cho huynh cái tội danh đại bất
kính.” Nàng buông tay xuống, cười nhạt nhưng từ trên người lại phát ra một
loại khí thế sát phạt, “Muội muốn huynh lập nên một đội quân vô địch thiên
hạ, nếu báo lên trên thì chúng ta được ích lợi gì?”

Liễu Duệ nhíu mày hỏi, “Nếu sau này bị phát hiện ra thì làm sao?”

“Đợi huynh luyện ba năm, năm năm nữa rồi chọn một phần báo lên trên,

cứ nói là một mình huynh đã nghiên cứu chế tạo ra, trải qua nhiều năm
kiểm nghiệm thực tế sử dụng rồi mới dám kính hiến.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.