KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 17

vô tình nhất ấy là bậc đế vương. Khi mẹ chết, cha nàng cũng không hề đến
nhìn mặt. Tuy nàng oán hận nghĩ rằng: Cho dù cha có đến nàng cũng không
chịu cho ông tới vái trước linh cữu của mẹ, nhưng việc ông từ đầu tới cuối
không tới vẫn khiến nàng thấy đau khổ trong lòng. Cha thật sự không hề
nhớ đến mẹ con nàng, vậy cũng chẳng sao, người làm cha đã vô tình thì
người làm con là nàng cũng sẽ quên lãng. Cõi đời này vốn không có ai vì
mất ai mà không sống nổi.

Nàng vái lạy mẹ xong, vừa đứng dậy quay người định bước đi thì bỗng

giật mình. Không biết từ khi nào, một vị hoà thượng mặc áo cà sa, đầu tóc
bạc trắng đã đứng cách sau nàng mấy bước, đang chắp tay trước ngực, lên
tiếng, “Chào nữ thí chủ.”

Ánh mắt hoà thượng từng trải, dáng vẻ tiên phong đạo cốt

[6]

, chỉ là nàng

hoàn toàn không hay biết ông ta đã tiến vào điện từ khi nào. Đã đứng ở đây
chắc là sư trụ trì của chùa, nàng nghĩ rồi đáp lời, “Chào Đại sư.”

[6] Tiên phong đạo cốt: Phong cách của người tu tiên.

“Lão nạp là Thiên Mi”, hoà thượng trả lời hiền hoà, “Trông thấy tướng

mạo của nữ thí chủ rất kỳ lạ, nhưng với tu hành của mình thì lão nạp nhìn
không thấu, thế nên cầu nữ thí chủ rút giùm cho một quẻ.”

Chùa Viên Giác dùng cách này kiếm tiền từ khi nào vậy? Nàng thầm

kinh ngạc, lắc đầu đáp, “Tôi không tin quẻ bói.”

“Điều này đâu phụ thuộc vào chúng ta chứ”, đại sư Thiên Mi vẫn điềm

đạm, “Thí chủ tin hay không tin thì số trời cũng đã định.”

Nàng không lay chuyển được hoà thượng, bất đắc dĩ cũng đành chọn lấy

một quẻ thẻ ở sát thành ống, mở ra nhìn thì thấy là một bài thơ thất ngôn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.