KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 172

Lộng Triều đang đứng bên quan sát bỗng mở to đôi mắt trong sáng nói,

“Nhạn Thanh tỷ tỷ rất tốt!”

“Ủa Lộng Triều”, Hàn Nhạn Thanh mở to mắt ngạc nhiên, chạy đến

trước mặt Lộng Triều, “Ngươi đã chịu gọi ta là tỷ tỷ, ta hạnh phúc quá.”

Lộng Triều bị lòng nhiệt tình của Hàn Nhạn Thanh dọa phát sợ, rùng

mình một cái như trúng phải gió lạnh, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.

“Sư phụ!” Lữ Phi Khanh cũng không đành lòng, “Người đã thấy Dung

Nam, A GIải, Lộng Triều đều nói giúp cho Trần cô nương, người đồng ý
đi.”

“Không được…” Mạnh Tắc Nhiên ôm vò rượu, mặt mày giận dữ, “Bọn

chúng có còn coi ta đây là sư phụ, sư tổ hay không?”

“Mạnh tiền bối”, Hàn Nhạn Thanh cũng không thèm để ý, “Tất nhiên là

Nhạn Thanh phải ở cùng với các con, nếu tiền bối nhất quyết không chịu
thu Nhạn Thanh thì đó là do Nhạn Thanh không có phúc khí. Nhạn Thanh
xin được rời đi luôn, nhưng còn tiền rượu… xin tiền bối trả cho. Dù sao
người cũng không phải sư tổ của Nhạn Thanh, Nhạn Thanh cũng không cần
phải mời người uống rượu, đúng không?” Nàng nhìn Mạnh Tắc Nhiên trợn
mắt há mồm trong giây lát rồi bảo, “Tiểu Hổ Tử, bế cháu lên.. Chúng ta
chuẩn bị xuống núi. À phải rồi”, nàng xoay người lại, áy náy bảo Lộng
Triều, “Lộng Triều, thật xin lỗi. Sư tổ của đệ quá ngoan cố, ta đành phải dẫn
bà vú và đầu bếp đi theo. Nếu đệ còn nhớ tới ta thì hãy tới quân doanh
Khâu Trạch tìm ta.”

Lộng Triều hoảng quá, ôm lấy Hàn Nhạn Thanh la lên, “Không được đi.”

“Đau quá.” Hàn Nhạn Thanh vội vàng đẩy Lộng Triều ra. Lộng Triều

dùng sức mạnh quá, nàng không biết liệu có siết thành một vệt đỏ ở bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.