KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 174

cho rằng tiền đủ dùng là được rồi, quá tham lam sẽ khiến người khác đố kỵ,
cho nên dành các loại trà vừa ngon vừa đẹp mắt, lại có nhiều công dụng
khác nhau này cho người thân hưởng dụng.

Trần Mạch người dính đầy đất đang ngồi trên tấm thảm dày nặng trải

trong thạch thất, không ngừng cười khanh khách. Lý má má vừa lau rửa cho
nó vừa nói: “Tiểu thư và tiểu công tử, thiếu tiểu thư ở trên đỉnh núi, bọn hạ
nhân chúng tôi lại ở sườn núi, nếu mai sau có chuyện gì xảy ra thì tôi chỉ sợ
tiểu thư bận quá không đến được.”

“Vậy thì các người hãy theo ta lên ở trên đỉnh núi đi” Hàn Nhạn Thanh

hừm một tiếng.

“Nói dễ nhỉ.” Quách Giải cười lạnh, “Sư tổ sẽ không chấp thuận. Muội

không quên là ngay cả muội cũng vừa miễn cưỡng được lên núi sao.”

“Ông ấy có thể chịu đựng được bao lâu?” Hàn Nhạn Thanh không cho là

như vậy. Qua một thời gian ngắn ở chung trên đỉnh núi, nàng hiểu được về
vị sư tổ này, một thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết đó nhưng cũng là
một dạng ông lão tính tình thích trẻ con. Nàng dẫn tất cả đồ tử đồ tôn trừ Lữ
Phi Khanh tới sườn núi, thử xem ông ấy chịu cảnh tịch mịch được bao lâu.

“Nhạn Thanh!” Tiêu Phương ngồi bên cạnh biết rõ ý trong lòng nàng nên

lên tiếng chỉ dạy, “Không được quá bướng bỉnh.”

“Yên tâm, sư phụ!” Hàn Nhạn Thanh cười dịu dàng, “Con biết tôn sư

trọng đạo mà.”

“Có quỷ mới tin được”, Tiêu Phương im lặng, mắng thầm.

“Tiểu thư, thức ăn xong rồi”, Lục Y đẩy cửa vào bảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.