KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 198

“Chậm rồi!” Liễu Duệ cười dài một tiếng, vung mạch đao phát kình lực

chém xuống, xả thành một nhát dài trên bả vai người áo đen đối diện, đồng
thời nghiêng sang bên phải định né một kích của một người áo đen khác
bên cạnh. Song lưỡi đao của đối phương đã tới quá gần, dù là Liễu Duệ
cũng không kịp thu đao đón đỡ. Nếu chỉ có một mình Liễu Duệ thì dĩ nhiên
có thể dùng bộ pháp né tránh nhưng lúc này chỉ cần hắn di chuyển một
bước thì vòng tròn bốn người sẽ lập tức bị phá vỡ, sợ là không chống chọi
được đến lúc mấy người Tiết Thực quay lại cứu viện. Liễu Duệ gần như có
thể nghe thấy tiếng loan đao

[3]

vù vù chém đến trước mặt. Hắn nheo mắt

dùng toàn lực thu đao đề phòng một bên, chuẩn bị chịu một đao kia. Nhưng
khi mạch đao của hắn đâm vào kẻ địch thì vẫn chưa thấy cảm giác đau đớn,
chỉ nghe bên tai “keng” một tiếng rồi thấy Phương Dụ Hàn ở bên trái đã
chịu thay mình nhát đao này.

[3] Loan đao: Một loại đao của Trung Quốc, cán ngắn, bề mặt đao rộng, lưỡi cong.

Trên chiến trường không có chỗ cho từ bi. Liễu Duệ ở ngay sát tận mắt

thấy loan đao trong tay một kẻ địch chém ngang bụng Phương Dụ Hàn
khiến máu tươi phun ra như suối. Phương Dụ Hàn lảo đảo đứng không
vững, cầm đao ngã ngồi dưới đất, lập tức lại có vài thanh loan đao sáng
loáng chém tới. Mắt thấy Phương Dụ Hàn sắp bị chém thành mấy mảnh,
Liễu Duệ liền đánh tới một đao bạt đi tất cả công kích.

“Dụ Hàn, ngươi làm cái gì vậy?” Trong khi hắn hỏi, bốn người tiếp tục

bị tiến công dồn dập. Dù vẫn phản kích dũng mãnh nhưng nhanh lại có
người đổ máu.

“Lão đại!”, Phương Dụ Hàn cười thảm, nỗ lực tự chống đỡ: “Chỉ cần

người không ngã thì cả quân doanh còn có hy vọng. Chúng ta đã quá sợ
cuộc sống cơ khổ rồi, không muốn trở lại như trước kia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.