KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 215

[3] Chét tay: Một lượng vừa nắm gọn trong hai lòng bàn tay.

“Tỷ tỷ?”, Hạ Đông Trữ hô lên thất thanh.

“Đông Trữ”, Hàn Nhạn Thanh vén cành đào, mỉm cười đi tới, “Nhiều

năm không gặp muội”, nàng cố ý nhấn giọng, nhìn sâu vào mắt Hạ Đông
Trữ, “vẫn khỏe chứ?”

“Muội vẫn khỏe.” Hạ Đông Trữ dường như nhớ lại điều gì, lạnh mặt

quay sang Liễu Ngôn Hạ, “Ngươi có thể đi rồi.”

“Ngươi”, Liễu Ngôn Hạ tái mặt, “Ngươi đừng tưởng rằng mình là tiểu

thư khuê các con nhà đại gia gì, nếu không phải cha ngươi trả tiền thuê ta
tới thì ta sẽ không bao giờ thèm cái thứ hoa tàn liễu rủ như ngươi.”

Hạ Đông Trữ tức giận đến lạnh toát tay chân, nước mắt trào ra, “Cút.”

Nàng ta chỉ về hướng cánh cửa trống không, lạnh lùng quát lên.

“Sao lúc đầu muội lại mù mắt coi trọng hắn như thế chứ?”, Hạ Đông Trữ

dùng khăn lau nước mắt, nói vẻ oán hận.

“Cho nên tỷ nói con mắt chọn đàn ông của muội không ra gì mà”, Hàn

Nhạn Thanh không muốn nàng ta thương tâm nên trêu đùa, tiếp đó nghiêm
nghị hỏi, “Viện Đan Tâm lớn như thế này mà sao lại không có người canh
cửa?”

Hạ Đông Trữ tỏ vẻ rầu rĩ, thấp giọng nói, “Chắc chắn là cha muội dã

điều đi để cho Liễu Ngôn Hạ vào.” Nàng khổ sở: “Tốt xấu gì thì cũng là cha
con với nhau, làm gì mà phải dùng tới cách này.”

“Bá mẫu!”, Hàn Nhạn Thanh bước vào phòng, thấy Hạ phu nhân nằm ở

trên giường, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, thân thể quả thật suy nhược

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.