KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 214

“Ngươi còn chưa nói đã vào đây bằng cách nào?”, Hạ Đông Trữ không

hề bộc lộ chút tình cảm, hỏi trống không một câu.

“Năm xưa là cái tên ác ôn họ Hàn kia”, Liễu Ngôn Hạ nói bừa, “Hắn bức

ép ta, ta vạn bất đắc dĩ mới phải nói cho hắn biết tin tức về nàng.”

Ở đằng xa, Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, hay cho họ Liễu, đồ ăn cháo đá

bát, bán đứng người khác như ngươi mà còn dám gắp lửa bỏ tay người.

“Đông Trữ, tuổi nàng cũng lớn rồi”, Liễu Ngôn Hạ tiếp tục huyên

thuyên, dường như không nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Hạ Đông
Trữ, “Ta cũng không chê nàng bị tên họ Hàn giày xéo, cam tâm tình nguyện
lấy nàng. Nàng cũng đừng lăn lộn ở phường may Tạp Môn đó nữa, nhà
nhạc phụ có sản nghiệp lớn như thế mà lại để nàng và nhạc mẫu đói khát
sao?”

Hàn Nhạn Thanh đột nhiên nghe thấy tin tức động trời như vậy thì quá

kinh ngạc bước hụt một cái khiến Hạ Đông Trữ lập tức cảnh giác, “Ai?”

Hàn Nhạn Thanh bước ra ngoài. Đang tiết xuân nên hoa đào nở rộ, một

cơn gió thổi qua khiến mấy cánh hoa rụng xuống vai nàng, khẽ lay động rồi
trượt theo y phục xuống đất.

Hạ Đông Trữ liếc qua thì thấy một cô gái xa lạ đang đi tới. Cô gái này

mặc chiếc váy dài có kiểu dáng bình thường nhưng cách cắt may lại là
thượng phẩm để lộ ra vòng eo không hơn một chét tay

[3]

. Nàng nhìn qua

cũng có thể nhận ra đây là tay nghề của phường may Tạp Môn, dùng chỉ
thêu cùng màu thêu lên đủ các hình hoa mẫu đơn phức tạp. Bộ y phục này
dành riêng cho một người con gái đang ở xa tận vùng biên cương mặc. Đôi
mắt linh động của cô gái khiến Hạ Đông Trữ có một cảm giác quen thuộc
tới kỳ lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.