KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 212

“Thật không?” Thân đại nương lắc đầu, “Mẫu thân cũng không cầu các

con kiến công lập nghiệp, chỉ cần các con ai nấy bình an khỏe mạnh là tốt
rồi. Đúng rồi, Mạch Nhi và Sơ Nhi đâu?” Bà chợt nhớ ra liền vội vàng hỏi.

“Ở chỗ sư phụ của con”, Hàn Nhạn Thanh đáp, “Sức khỏe Sơ Nhi không

được tốt, còn phải nhờ sư phụ châm cứu điều dưỡng hơn nửa tháng nữa nên
con để chúng ở lại đó.”

Mặt Nghĩa mẫu thoáng vẻ rầu rĩ, “Nếu không phải ban đầu con khó sinh

thì Sơ Nhi cũng không bị bệnh như vậy. Trưởng công chúa…”, bà nói vẻ
oán hận, “làm sao lại đụng vào Nhạn Nhi chứ?”

“Mẫu thân không cần phải nói nữa.” Đối với Hàn Nhạn Thanh, chỉ riêng

việc người đụng phải mình là mẫu thân của A Kiều thì nàng đã không thể
trách móc gì, huống chi ban đầu thị phi cũng chưa phải rõ ràng như vậy.
Hơn nữa chuyện nàng sinh khó không chỉ riêng vì nguyên nhân đó. Chuyện
đã xảy ra rồi, quan trọng lúc này không phải là truy cứu trách nhiệm mà là
để cho Trần Sơ được vui vẻ.

“Đúng rồi, con nghe nói nhà Đông Trữ đã xảy ra chuyện, là chuyện gì

vậy?”

“Chao ôi!” Thân đại nương thở dài, “Mẫu thân của con bé ngã bệnh.

Những năm này Đông Trữ khiến cho Hạ gia thu nhập một ngày tới trăm tiền
nhưng Hạ gia vẫn trách con bé ăn cây táo rào cây sung, không ngó ngàng gì
đến mẫu thân. Đông Trữ đành phải ở nhà chăm sóc cho mẫu thân. Xem ra
thì bà ấy cũng không qua được mùa xuân này. Nhạn Nhi, con có muốn đến
thăm không?”

Đeo tấm mặt nạ mới lấy được lúc ở Đường Cổ Lạp Sơn, Hàn Nhạn

Thanh kéo khăn che mặt, ngồi lên xe ngựa, ra lệnh đi về hướng Hạ phủ.
Nàng biết đây là thành Trường An chứ không phải biên cương. Tuy không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.