KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 236

“Vệ Thanh chính là một người đàn ông chân chính”, Liễu Duệ quay đầu

lại, vung roi thúc ngựa xông về phía trước, thầm nghĩ.

Mùa xuân năm Nguyên Sóc thứ năm. Người đế đô Trường An nhiều năm

về sau vẫn còn nhớ rằng đây là thời điểm Tứ Dạ y quán

[5]

nổi tiếng cả nước

bắt đầu khai trương. Nhưng vào lúc đó, nó mới chỉ là một y quán nhỏ tầm
thường trên phố phía tây Trường An không thu hút quá nhiều chú ý.

[5] Phòng khám nửa đêm.

Nói y quán này nhỏ thì cũng không phải là oan uổng, vì nó chỉ là một y

quán nhỏ có mặt tiền hẹp nằm ở khu phố có cửa hàng san sát kinh doanh
sầm uất phía tây Trường An, gồm một gian ngoại đường và một gian nội
thất. Vị đại phu ngồi ở ngoại đường, phần lớn thời gian không phải là xem
bệnh mà là xem sách với vẻ khoan khoái. Phía ngoài y quán có treo một tấm
biển hiệu đề: “Ngày khám mười người, bắt mạch hai mươi tiền, sau giờ
Ngọ ngừng khám.”

“Chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn phải đủ ngũ tạng”, Hàn Nhạn Thanh cắn

một miếng táo, giọng hờ hững. “Ta không thích phòng trống rỗng. Như thế
này…”, nàng thoáng nhìn quanh Tứ Dạ y quán, hài lòng, “…cảm giác như
ở nhà vậy.”

Y quán do chính Hàn Nhạn Thanh thiết kế, không cần xa hoa mà chỉ cần

vật dụng thật tiện lợi gồm một chiếc ghế trúc có tay vịn và một tủ thuốc
nhiều ngăn màu sắc cổ kính chỉ thấy được trong phim truyền hình. Nàng
nhắm mắt, tưởng tượng rằng mình đang ở trong nhà, nếu không phải thì
cũng là ở bên cạnh sư phụ.

“Ký Giang, muội nhớ Mạch Nhi và Sơ Nhi quá!” Nàng buồn rười rượi

nhìn vào bóng cô gái đang giúp mình thu dọn dược liệu, giọng ai oán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.