KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 312

“Sàn diễn của lầu Thanh Hoan đã được thiết kế đặc biệt.” Mai Ký Giang

như thể đã nói ra được câu then chốt nên sắc mặt cũng dần dần trở lại bình
thường, “Hôm đó Nhạn… khi Trần nương nương hát xong đi xuống đài,
rèm cửa kéo ra, tôi và nương nương mặc y phục giống nhau đổi người ở chỗ
cánh cửa bí mật. Hôm đó, nếu ông chú ý…”, nàng ta khẽ cười, quay sang
bảo Trần Lãng đang đứng ở bên cạnh, “sẽ nhìn thấy ánh nến trên sàn diễn
thoáng chập chờn như bị gió thoảng qua.”

“Lão nô sơ ý.” Trần Lãng tính khí vô cùng tốt nên không hề tức giận,

“Như thế này thì lão nô phải xin chịu tội với Trưởng công chúa rồi.”

“Mẫu thân của con ngày đó hát bài gì?” Tảo Tảo ló đầu ra từ trong lòng

Mai Ký Giang hỏi. Nó không cảm thấy hứng thú với bất kỳ cái gì nhưng đối
với việc này lại cực kỳ hăng hái.

“Là… Trần nương nương hát lần đầu tiên nên ta cũng không biết tên”,

Mai Ký Giang lưỡng lự nói.

“Ồ!” Lưu Triệt thốt lên, không thấy rõ vẻ mặt của y, “Mai cô nương đã

được gọi là ca cơ đệ nhất lầu Thanh Hoan thì hát lại khúc hát đó chắc không
khó phải không?”

Mai Ký Giang cảm giác bất đắc dĩ, vì trong tay không có đàn tỳ bà nên

đành phải hát chay. Mặc dù nàng ta bị giam trong địa lao tối tăm suốt một
ngày đêm nhưng không bị ngược đãi, vẫn mặc bộ y phục màu xanh thiên
thanh giống như của Hàn Nhạn Thanh ở lầu Thanh Hoan ngày đó, giọng hát
cũng vẫn trầm bổng, du dương:

“Phương Bắc có giai nhân,

Thế gian này chỉ một,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.