KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 422

đế Đại Hán... Hắn lắc đầu dù sao cũng là em họ của mình nên cũng không
thể thật sự hoàn toàn bỏ mặc được.

“Nhưng Công chúa Duyệt Trữ nói cũng có phần đúng.” Liễu Duệ ngẩng

đầu nói, “Tranh đấu cá nhân chỉ là cái dũng của kẻ thất phu, đối với quân
nhân như chúng ta thì thật ra thắng cũng không đáng để huênh hoang.”

“Ừm”, Vệ Thanh gật đầu, “Liễu tướng quân nói cũng có lý, quân nhân có

cái gì phải so đo chứ?”

“Hoàng thượng”, Liễu Duệ xoay người bái lạy nói, “Nếu Hoàng thượng

cho phép thần sẽ đấu chiến thuật với Hoắc tiểu giáo úy có được không?”

“Các khanh đều có hứng thú, trẫm sẽ đứng bên xem cuộc chiến nhé.”

Lưu Triệt khoanh tay, xoay người lại nói, “Khứ Bệnh, nếu khanh thắng thì
lời hứa của trẫm vẫn có hiệu lực.”

Hoắc Khứ Bệnh nóng lòng muốn thử sức, bèn hỏi, “Phương pháp thi đấu

như thế nào?”

Liễu Duệ mỉm cười, gọi một nội thị tới căn dặn mấy câu. Nội thị gật đầu

chỉ lát sau đã bê một chiếc mâm đựng rất nhiều đất cát trở lại.

Lưu Sơ cúi xuống bên cạnh Liễu Duệ, le lưỡi trêu chọc, “Xấu mặt chưa.

Liễu bá bá lớn thế rồi vẫn còn nghịch đất sao?”

Liễu Duệ trong phút chốc nổi xung lên muốn gõ cho cô bé một cái vào

đầu nhưng thấy Lưu Triệt ánh mắt lấp lánh đang nhìn mình chằm chằm thì
cuối cùng cũng kiềm chế lại. Liễu Duệ đắp đất cát trong mâm thành địa thế
hành lang Hà Tây, chưa đắp xong đã nghe Hoắc Khứ Bệnh “ồ” lên một
tiếng thì hiểu rằng Khứ Bệnh đã nhìn ra. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Hoắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.