KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 433

là Thượng Vô Câu, vốn thân cận bên thánh giá. Dưới hiên là một hàng
người mặt tái nhợt đang quỳ dưới ánh mặt trời chói chang, gồm Lục Y và
đám nội thị cung nữ của cung Trường Môn. Nàng chợt thấy lòng trầm
xuống, hiểu là đã xảy ra chuyện.

“Trần nương nương!” Thượng Vô Câu cúi đầu hành lễ. Hắn làm ra vẻ

như không thấy nàng đang mặc y phục đàn ông. “Hoàng Thượng phái nô tài
đưa bốn món châu báu đến cho nương nương. Khi đến mới biết nương
nương không ở trong cung. Bọn nô tỳ này lơ là nhiệm vụ không chịu hầu hạ
chủ nhân nên Hoàng thượng ra lệnh bắt bọn chúng quỳ một ngày một đêm
trước cung Trường Môn rồi tự vào nội đình chịu đánh mười gậy coi như là
hình phạt.”

“Do ta muốn xuất cung đó”, Trần A Kiều bình thản, hơi nheo nheo mắt,

nhìn ngược ánh mặt trời, phong thái nàng cực kỳ khoan thai tôn quý. Nàng
đã làm hoàng hậu bao nhiêu năm nên tự nhiên có một khí thế trang nghiêm
bất khả xâm phạm. Thượng Vô Câu không dám nhìn thẳng, bất giác cúi đầu
xuống nghe nàng nói tiếp, “Nếu muốn trừng phạt thì trừng phạt ta đi, cần gì
phải chấp nhặt bọn họ.”

“Nô tài không có quyền quyết định”, Thượng Vô Vâu nhăn nhó, “Hoàng

thượng ở điện Tuyên Thất, nếu nương nương có ý kiến gì thì cứ nói với
Hoàng thượng.”

Trần A Kiều nhướng mày, nhìn bọn nô tỳ quỳ thành hàng, gương mặt

Lục Y lúc trắng bệch, lúc đỏ bừng, mồ hôi toát ra như tắm, nàng đã giảm
bớt khí thế mặc dù không hề muốn. Đám nô tỳ của nàng có thể quỳ đủ một
ngày một đêm như làm sao chịu nổi mười gậy? Kiếp trước nàng đã từng
nghe những câu chuyện cổ về những nhân vật nữ chính vì mạng sống của
những người bên cạnh mà thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, vì thế mà
từng bước đẩy mình vào chỗ chết. Tuy thế khi chuyện xảy ra với chính bản
thân mình thì nàng lại không thể phó mặc. Dù sao đó cũng là những người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.