KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 498

“Người…”, nàng hơi chột dạ nhưng cũng hiếu kỳ hỏi “Tại sao lại ở trong

tay người?”

“Hôm qua ta đến phủ Đường Ấp hầu đúng lúc chiếc đèn này từ từ rơi

xuống trước xe”, y trả lời thản nhiên.

“Ồ”, nàng buột miệng nửa tin nửa ngờ nhưng lập tức đảo mắt, “Tương

truyền người đón đèn sẽ phải thực hiện lời cầu nguyện của người đốt đèn.
Hoàng thượng đã nhận đèn của thiếp thì chắc chắn sẽ không từ chối nhỉ?”

Lưu Triệt nhướng mày, “Nàng đã cầu nguyện những gì?”

A Kiều chớp chớp mắt, “Đương nhiên là muốn người nhà an khang rồi.”

“A Kiều”, Lưu Triệt cúi xuống, trả lời đầy hàm ý, “Đường Ấp hầu là anh

họ của trẫm, tất nhiên trẫm sẽ không bạc đãi. Nhưng nàng cần phải biết
rằng từ khi nàng được gả vào cung Vị Ương này thì phủ Đường Ấp hầu đã
không còn là nhà của nàng nữa.”

Trần A Kiều liếc xéo qua, hơi nhếch miệng lên cười mỉa mai, hỏi lại,

“Như vậy thiếp có thể coi cung Vị Ương là nhà của mình sao?”

“Đã nói là nhà thì chẳng phải đó là chỗ để nghỉ ngơi khi mình mệt mỏi,

cho mình thấy ấm áp khi trở về ư? Đã nói là người một nhà thì chẳng phải
đó là người sẽ bao dung khi mình bị tổn thương, chia sẻ cùng mình những
niềm vui sao? Căn bản đã không có được những tình cảm này thì cần gì
phải miễn cưỡng gọi như thế chứ?”

“Kiều Kiều”, Lưu Triệt thấp giọng, thở than, “Nói cho cùng thì nàng vẫn

còn oán trẫm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.