KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 496

“Đúng là rất buồn cười.” Trần A Kiều vừa đáp vừa thấm cho khô nước

mắt.

Nếu như nhiều năm về trước hoặc là nhiều năm về sau, Ban tiệp dư cũng

nói những lời tương tự ở trước ngự liễn thì không biết Hán Thành Đế có thể
học theo Lưu Triệt hôm nay không? Nhưng dù sao Lưu Triệt và Lưu Vụ
cũng không phải là cùng một hạng người. Nhiều khi, được tiếng là người
hiền chốn hậu cung thì có ích lợi gì chứ?

Trận cười khiến gương mặt nàng đỏ bừng, Lưu Triệt nhẹ nhàng mơn

trớn, cảm giác da mặt nàng mịn màng như gấm thì không khỏi thốt lên một
tiếng kinh ngạc, “A Kiều tỷ thật đúng là không giống như người đã ba mươi
tuổi đâu.”

Nàng cứng người, sắc mặt dần dần lạnh xuống, tránh khỏi vòng tay của

y. Mặc dù không phải là ngự liễn chính thức nhưng cỗ long xa này vẫn rất
tinh xảo rộng rãi, ở bên trong còn xa hoa lộng lẫy hơn. Lưu Triệt ngồi ở bên
hướng đông. Đã lên xe rồi nên Trần A Kiều cũng phải chấp nhận sự thật,
ngồi vào chỗ ở phía tây, vén rèm xe lên nhìn qua cửa sổ ngắm đường phố
Trường An, lấy đó làm vui.

Long xa ra khỏi cổng chính phủ Đường Ấp hầu, đi qua chợ phía đông,

Tử Dạ y quán rồi lên cầu Kim Môn vào cung Vị Ương. “Hoàng thượng”,
Trần A Kiều quay đầu lại, “Đây không phải là đường tới cung Trường
Môn.”

Lưu Triệt liếc nhìn nàng, “Ai nói là tới cung Trường Môn chứ?”

Nàng chau mày thầm oán trách y không có phong độ, cố gượng cười nói,

“Thôi, người hãy cho thiếp xuống ở chỗ điện Thừa Minh, thiếp tự đi về
được rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.