KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 615

Giai La giật mình kinh hãi, vội vàng quay đầu lại khiến mái tóc đen xõa

xuống. Dao Sinh lập tức quỳ xuống, dập đầu nói, “Nô tỳ đáng chết.” Doãn
Giai La chẳng hề quan tâm, chỉ hỏi, “Đang yên lành thế tại sao bỗng nhiên
lại phải về Trường An chứ?”

“Nô tài cũng không rõ”, Thượng Viêm liền đáp, “Sáng nay có tin tức gì

đó từ Trường An đưa tới, Hoàng thượng xem xong thì liền sầm sắc mặt,
nghiến răng ra lệnh lập tức trở về Trường An, trông có vẻ còn vội vàng hơn
cả lúc trước khi đi Thượng Lâm Uyển.”

Tâm trí Giai La dần dần trở nên nặng nề, giấc mơ vừa rồi đẹp như vậy

mà ngay lập tức bị thực tế trước mắt phá nát tan tành. Cung Vị Ương kia có
biết bao nhiêu là phi tần xinh đẹp mỹ miều, Hoàng thượng trở về đó thì có
còn nhớ đến mình nữa sao? Cô như người mất hồn ra lệnh, “Thu dọn đồ đạc
đi!”

Vị đế vương tuyệt tình chẳng buồn liếc nhìn cô lấy một cái, bước thẳng

lên xe ngự. “Nương nương”, thị nữ trấn an, “Mấy ngày vừa qua Hoàng
thượng đã sủng ái nương nương như vậy, trở về cung Vị Ương cũng tốt.”

Doãn Giai La cười yếu ớt. Sủng ái, thế nào thì mới được coi là sủng ái?

Trong lòng cô vẫn tràn đầy nghi hoặc, nếu như Hoàng thượng thật sự sủng
ái thì tại sao mỗi lần mình hầu hạ đều không thấy ánh mắt sắc bén lạnh như
băng của bậc đế vương có chút nào tan chảy?

Vị Hoàng đế đã có lệnh nên chuyến trở về Trường An còn gấp gáp hơn

cả khi đến Thượng Lâm Uyển, xe ngựa chạy rầm rập, thoáng cái đã tới đầu
đường phố Trường An.

Doãn Giai La vén rèm lên, trông thấy chiếc xe ngự phía trước rẽ ngoặt

đi, không vào cửa Tư Mã môn ở phía bắc mà đi đường vòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.