KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 63

lại kém xa người sư điệt chuyên cần phấn đấu thì mình bái sư sẽ không
đáng giá lắm.

Lộng Triều ngạo nghễ nói, “Ba mươi chiêu.”

“Hả?”

Tiêu Phương mỉm cười giải thích, “Ý của Lộng Triều là A Giải so với ta

thì ước chừng có thể cầm cự được khoảng ba mươi chiêu.”

“À.” Hàn Nhạn Thanh gật gù, vui vẻ, “Quyết định vậy đi, tôi nhất định

muốn bái tiên sinh là sư phụ.” Cho dù không học được công phu gì thì cũng
có thể nói là sư muội của Du hiệp Quách Giải ấy chứ.

“Tiên sinh sống ở đây là quy ẩn lánh đời sao?”

“Đúng mà cũng không đúng.” Tiêu Phương thản nhiên, “Ngày trước ta

có một bằng hữu chết thảm, ta chôn cất nàng ở dưới chân núi, tâm trí hoàn
toàn nguội lạnh nên cất nhà trên núi để ở, nhân thể cũng lánh đời luôn.”

“Vẫn nghe nói rằng ‘tiểu ẩn’ là ẩn dật ở nơi hoang dã, ‘trung ẩn’ là ẩn

dật tại thôn quê, ‘đại ẩn’ là ẩn ở trong triều đình...”, Hàn Nhạn Thanh suy
nghĩ một chút, mỉm cười nói tiếp, “Cảnh giới của tiên sinh ước chừng ở
giữa tiểu ẩn và trung ẩn rồi.”

“Tiểu ẩn là ẩn dật nơi hoang dã, trung ẩn là ẩn dật tại thôn quê, đại ẩn là

ẩn ở trong triều đình”, Tiêu Phương lặp lại một lần, cảm thấy cũng trơn tru
thuận miệng liền tán đồng, “Cô nói cũng có lý.”

“Nếu như tiên sinh cũng cảm thấy có lý thì chi bằng làm như vậy đi.”

Ánh mắt Hàn Nhạn Thanh sáng lên, khuyên nhủ, “Chúng ta chuyển đến
thôn dưới chân núi được không?” Tiêu Phương nhất định phải chuyển nhà,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.