KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 101

[3] Theo lịch sử thì tới năm Nguyên Thù Thứ năm, Hán Vũ Đế mới bắt đầu cho đúc tiền Ngũ Thù

nhưng trong truyện tác giả đã viết sớm hơn một năm.

Một hôm, có một chiếc xe mui sơn thông thường chạy về hướng cổng

Tuyên Bình ở phía đông thành Trường An rồi dừng lại trước cửa đại viện
của căn nhà sang trọng. Một cô bé vén rèm xe rồi gọi toáng lên, “Bà bà!”
Cô bé mặc y phục bình thường nhưng may bằng chất vải gấm Tứ Xuyên
cực quý, một xấp đã tương đương với thu nhập cả tháng của một gia đình
bình thường. Cô bé khoảng chừng mười tuổi, khuôn mặt xinh xắn lộ ra khí
chất tôn quý, láng giềng xung quanh dõi mắt nhìn theo, xôn xao bàn luận
phỏng đoán thân phận hai vị khách này nhưng đều không đúng.

Bao năm qua, Thân đại nương đã có một cuộc sống đầy đủ nên thời gian

dù vô tình cũng không để lại quá nhiều dấu vết. Bà trông thấy mẹ con A
Kiều thì rất vui mừng nhưng vẫn không khỏi có chút lo lắng, ngắm nghía từ
đầu đến chân một lúc thật lâu rồi mới nắm tay A Kiều, cau mày trách, “A
Kiều, nghĩa mẫu đã được mấy người Tang đại nhân chăm sóc rồi, con thân
phận cao quý, không cần tự mình đến thăm.”

Từ sau khi trở về từ cung Cam Tuyền vào năm Nguyên Thú thứ hai thì

Trần A Kiều ít nhiều đã có thể tự do xuất cung, thỉnh thoảng cũng tới thăm
Thân đại nương để cuộc sống nghĩa mẫu bớt cô đơn.

“Làm sao thế được chứ?” Lưu Sơ bên cạnh cười khanh khách, “Bà là bà

mà.”

Vừa lúc đó có người hầu dâng trà lên, A Kiều mỉm cười nhận lấy rồi nói,

“Phụng Gia không có nhà, A Kiều đến thăm nghĩa mẫu thường xuyên thì có
gì không tốt đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.