KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 117

Trần A Kiều gật đầu đáp, “Ta đã biết!”

Điện Tín Hợp là điện chính của Thượng Lâm Uyển, trước nay vẫn là chỗ

ở của bệ hạ khi tới Thượng Lâm Uyển, lần này tới đây hai người ở chung.
Nàng trở về điện Tín Hợp thì trời đã tối, đám cung nhân thắp hai hàng nến
dài ở bên trong soi tỏ cả tòa cung điện tráng lệ sáng như ban ngày.

“Kiều Kiều!” Lưu Triệt nhắm mắt, “Nàng cảm thấy trẫm sẽ mang về

thêm một Vệ Tử Phu nữa sao?”

A Kiều đang dang tay cho thị nữ thay y phục, nghe vậy im lặng một lúc

lâu mới nói, “Bệ hạ có tính được trăng quên đèn, A Kiều cũng biết rồi mà.”

Hồi năm Kiến Nguyên thứ hai, chính vì Vệ Tử Phu xuất hiện đã gây ra

một vết rạn nứt trong mối tơ duyên hòa hợp giữa Hoàng đế và Hoàng hậu.
Lưu Triệt nhẹ nhàng kéo A Kiều lại, dịu dàng nói, “Đôi khi trẫm lại muốn
nàng cứ khóc toáng lên như năm đó. Ít nhất cũng chứng minh được rằng
trẫm đang thật sự có nàng.”

A Kiều phì cười, “Bệ hạ đúng thật là mâu thuẫn. Năm đó thiếp khóc

toáng lên thế nhưng lại khiến cho bệ hạ chán ghét mà ruồng bỏ.”

Lưu Triệt im lặng, hôn lên cổ A Kiều. Nàng rùng mình theo bản năng,

liền phát hiện dường như y đang tức giận.

Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt.

Có nhiều thứ một khi đánh mất thì sẽ vĩnh viễn chẳng còn quay lại.

Không bao lâu sau, Công chúa trưởng Bình Dương cũng biết được

chuyện ở Thượng Lâm Uyển. Nàng ta ngồi ở trong phủ Bình Dương hầu,
cặp mày nhíu chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.