KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 129

nhưng Trần Hi đã mê mẩn, vội vàng bảo, “Là ta không tốt, Nghiên Nhi
đừng giận.”

Lý Nghiên dịu dàng, “Nghiên Nhi không giận Trần công tử đâu. Công

tử, dù sao đây cũng gần nhà, chúng ta đi xa chút nhé.”

Trần Hi gật đầu, dắt tay cô đi theo lối tắt ra thật xa, “Thật ra thì nhà nàng

ở ngay cạnh phủ Bình Dương hầu. Nghiên Nhi, chẳng lẽ nàng là người của
Hầu phủ?”

Hắn thuận miệng hỏi nhưng không nghe thấy hồi âm bèn xoay người lại

thì thấy Lý Nghiên khẽ nhăn mày, ánh mắt ẩn chứa nỗi u buồn giọng xa xôi,
“Trần công tử, chúng ta đừng nói về những điều này được chứ. Huynh chỉ
cần biết muội là Nghiên Nhi, cần gì phải biết quá nhiều?”

Trần Hi cảm thấy thương tâm, gật đầu, “Ừ, thôi vậy.”

“Nghiên Nhi sợ rằng Trần công tử là con nhà gia thế còn Nghiên Nhi

chẳng qua chỉ là con gái dân thường thì làm sao xứng đôi vừa lứa được
chứ?”

“Nàng không cần phải lo lắng về chuyện này”, Trần Hi gạt đi, “Nếu là

nhà khác thì đúng thật là khó nói nhưng Trần gia chúng ta thì khác. Mấy
năm trước khi còn ở nhà, cô cô đã nói rằng chỉ cần chúng ta yêu thì cho dù
người con gái đó có thân phận gì cũng có thể rước về nhà, nếu phụ thân và
tổ mẫu không đồng ý thì cô cô sẽ nói giúp chúng ta.”

“Cô cô của huynh?” Lý Nghiên bất giác cảm thấy khó thở.

“Đúng vậy” Trần Hi tựa như không nhận ra, vẫn cười nói tự nhiên, “Cô

cô của ta chính là Trần nương nương ở cung Trường Môn hôm nay.” Sắc
mặt hắn bỗng hơi ảm đạm nhưng chỉ thoáng qua, “Mặc dù đã không còn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.