KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 128

“Nghiên Nhi biết”, Lý Nghiên hơi cúi đầu xuống nhưng giọng nói lại lộ

ra vẻ kiêu ngạo, “Nhưng nếu ngay cả chút lửa đó cũng làm bị thương tay thì
Công chúa trưởng còn có thể có lòng tin đối với tiền đồ của Nghiên Nhi
sao?”

Lưu Tịnh quay lại, cười nhạt, “Đã như vậy thì Nghiên Nhi tự giải quyết

cho tốt.”

Lý Nghiên quỳ gối hành lễ, “Nghiên Nhi xin cáo lui”, sau đó rời đi.

“Công chúa trưởng”, thị nữ dìu nàng ta đứng lên, hỏi giọng lưỡng lự, “Vị

Lý cô nương này còn chưa được thánh sủng mà đã liều lĩnh như thế, có hay
không…?”

“A Lan không biết”, Lưu Tịnh thản nhiên nói, “Con gái có liều lĩnh cũng

không quan trọng miễn là có vốn để liều lĩnh. Lý Nghiên có hai thứ, thứ
nhất là xinh đẹp, thứ hai là thông minh. Người đẹp thông minh có liều lĩnh
một chút thì đàn ông mới thương hương tiếc ngọc.”

Từ cửa tây phủ Bình Dương hầu đi qua một dãy hành lang ra ngoài là có

thể thông đến một nhà dân ở gần đó. Lý Nghiên từ nhà dân kia đi ra ngoài,
vừa nhìn đã thấy Trần Hi đang chờ ở dưới gốc liễu trước cửa.

“Nghiên Nhi!”, Trần Hi mỉm cười, “chờ muội lâu quá.”

“Muội cũng không có cách nào cả”, Lý Nghiên khẽ cúi đầu, “dù muội đã

nhờ Vương bá thông báo tin tức nhưng vẫn phải tránh né tai mắt của ca ca
thì mới có thể ra được. Ca ca mà biết thì sẽ đánh chết muội mất.”

Ban đêm, ánh trăng trong trẻo trải trên mặt đất, thân hình giai nhân monh

manh như liễu đùa trước gió, mặc dù cúi đầu không thấy được dung nhan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.