KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 134

“Muội biết rồi”, Vân Nghê cúi đầu.

Sau khi các cô gái trang điểm kiều diễm rời đi, Lý Nghiên đẩy cửa ra

nhìn theo bóng dánh mảnh khảnh xinh đẹp của Vân Nghê, khẽ mỉm cười.

“Lý Nhi đúng là vô cùng thông minh”, ngoài hành lang, má má thản

nhiên nói.

“Má má khen nhầm.” Cô quay đầu lại, “Nếu má má cảm thấy Nghiên

Nhi có thể thành công thì có thể giúp Nghiên Nhi một chuyện được hay
không?”

Trên đại đường phủ Bình Dương hầu, những cô gái trẻ trung xinh đẹp

nối nhau bước vào khoe ra vòng eo mềm mại đến mê hồn, quần màu lục
váy màu trắng, cảm giác như hơi thở vùng sông nước Giang Nam chập
chờn hư ảo. Vân Nghê ở giữa vòng người nhẹ nhàng nhảy múa như một đóa
hoa sen diễm lệ đang hé nở trên mặt nước, ngân nga hát:

Đến Giang Nam hái sen, lá sen ai vạnh tròn.”

A Lan rón rén trở về bên cạnh Công chúa trưởng Bình Dương, khẽ cau

mày nói thầm vào tai Lưu Tịnh, “Lý Nghiên bị bệnh không thể đến được.”
Cô cho rằng Công chúa trưởng sẽ tức giận nhưng lại thấy Lưu Tịnh khẽ
mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Màn ca múa ở phủ Bình Dương hầu dĩ nhiên là tuyệt vời, còn đẹp và

khéo hơn cả những buổi biệt diễn ở cung Vị Ương. Người hát cũng là mỹ
nhân tuyệt sắc, sắc mặt không trang điểm mà đỏ hồng, cặp mày giương nhẹ
đưa tình, liếc nhìn bậc đế vương áo đen ngồi trên cao, trông vẻ anh tuấn bất
phàm thì mặt chợt ửng đỏ thêm, suýt nữa đi sai bước. Đó chính là vị phu
quân tôn quý nhất trên đời mà tất cả các cô gái trong thiên hạ đều ao ước.
Lưu Triệt ngồi xem những vũ điệu quyến rũ mê người này lại khẽ cúi đầu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.