KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 136

“Ngươi thật to gan”, Lưu Tịnh trách mắng.

“Nghiên Nhi chỉ cảm thấy” Lý Nghiên cúi đầu nhỏ nhẹ đáp, “Có thể

chính mắt nhìn thấy bệ hạ thì sẽ có ích hơn cho Nghiên Nhi sau này. Hơn
nữa, Nghiên Nhi tự tin sẽ không để bệ hạ phát hiện.”

Lưu Tịnh dịu lại, “Ngươi hãy lui về trước, đợi bệ hạ đi khỏi rồi tới gặp

ta.” Nàng ta hừ lạnh, phất tay dẫn A Lan vẫn còn kinh ngạc rời đi.

Lý Nghiên thở dài thườn thượt, để chiếc khay đang cầm trên tay lên án.

Bệ hạ đến phủ Bình Dương hầu, tuy không có khả năng là để kiếm tìm một
bậc hồng nhan tuyệt sắc vừa gặp mặt đã xiêu lòng như trong truyền thuyết
kia, nhưng ít nhiều cũng có ý muốn ngắm nhìn những người đẹp. Thuở nhỏ,
mẫu thân trước khi lâm bệnh qua đời đã gọi cô đến bên giường dặn dò:
Phàm là con gái thì phải biết tự trân trọng trước mới có thể khiến người
khác trân trọng.

Tuyệt sắc như mẫu thân mà chỉ vì thời thiếu nữ không chịu trân trọng

bản thân nên cuối cùng phải chôn vùi dung nhan như hoa của mình vào
chuyện cơm áo.

Ở đời nhiều lúc chẳng phải cứ tận dụng triệt để mọi cơ hội thì sẽ có được

điều mình muốn. Nếu cô tới yến tiệc lần này, dù bệ hạ có si mê dung nhan
thì trong lòng cũng khó tránh khỏi bị coi thường. Chỉ có sự gặp gỡ bất ngờ
mới khiến cho đàn ông hứng thú. Có đôi khi không gặp lại càng khiến lòng
người mong đợi, nên cô phải biết cách đề cao bản thân, chỉ là…

Trong ca cơ viện…

“Nếu má má cảm thấy Nghiên Nhi có thể thành công thì giúp Nghiên

Nhi một việc được hay không?”, Lý Nghiên hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.