KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 16

Vệ Tử Phu ngẩng lên, mái tóc nàng ta búi rất chùng, là kiểu tóc của

hoàng hậu trong những trường hợp trang trọng nhưng lại rất nhu hòa. Nàng
ta không trang điểm, ánh mắt u oán. Lưu Triệt phảng phất như thấy lại Vệ
Tử Phu của nhiều năm trước. Lúc đó ở tiền đường của phủ Bình Dương
hầu, nàng ta mới vừa tròn đôi tám, động tác mềm mại, hát xong một khúc
thì cũng nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng như thế. Chỉ là… Lưu Triệt khép
mắt, tự hỏi lòng đã chẳng còn tình cảm yêu thương như lúc ban sơ. Thỉnh
thoảng, ngay cả y cũng cảm giác bản thân mình cực kỳ tàn nhẫn, một khi
trong lòng đã gạt bỏ ai đó thì không bao giờ muốn ngoảnh lại dù chỉ một
lần. Vương Thấm Hinh như thế, Vệ Tử Phu cũng như thế. A kiều cũng từng
như thế, nhưng cuối cùng nàng lại trở thành ngoại lệ duy nhất.

Vệ Tử Phu ngồi xuống bên phải Lưu Triệt, chiếc áo cổ thấp để lộ làn da

trắng nõn nà. Hỉ nương dìu tay Vệ Trường công chúa đi tới dưới điện, tấm
khăn trùm đầu màu đỏ ngăn trở tầm mắt Lưu Phỉ khiến cô chỉ biết nhẹ
nhàng quỳ xuống bái lạy theo đúng lễ nghi, “Nữ nhi bái biệt phụ hoàng và
mẫu hậu.”

Lưu Triệt gật đầu, “Vệ Trường, về nhà chồng phải hiếu thuận với cha mẹ

chồng, tuân thủ đạo làm vợ biết chưa?”

“Dạ con biết.”

Lưu Triệt đợi Lưu Phỉ lên kiệu hoa đi xa rồi mới đứng lên, nửa cười nửa

không nói, “Tử Phu phải chịu cực khổ rồi.”

Vệ Tử Phu thoáng run người, vội vàng đáp, “Việc này là do thần thiếp

tận lực làm hết chức trách, sao dám kêu khổ.”

“Vậy thì tốt.” Lưu Triệt nhìn mãi cho đến khi nàng ta một lần nữa cúi

đầu mới nhẹ nhàng nói, “Tử Phu ở điện Tiêu Phòng suy nghĩ suốt một năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.