KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 18

Tiết Thực vừa ra khỏi giáo trường của Phiêu kỵ quân thì trông thấy Hoắc

Khứ Bệnh mặc bộ y phục màu vàng còn Triệu Phá Lỗ đang đứng bên cạnh
mỉm cười.

“Có chuyện gì thế?” Tiết Thực gật đầu chào rồi hỏi.

Sau khi được triệu hồi từ Bắc Bình về Trường An, Tiết Thực phụng lệnh

Hoàng đế gia nhập vào quân Phiêu kỵ với kỳ vọng sẽ đào tạo nên một đội
kỵ binh dũng mãnh khác dựa vào kinh nghiệm trong kỵ binh Khâu Trạch.
Có thể nói rằng, Lưu Triệt hết sức sủng ái Hoắc Khứ Bệnh nên đã nghiên
cứu kỹ lưỡng cả việc chọn người có tuổi xấp xỉ với hắn để dễ dàng hòa hợp.
Tiết Thực từng lo lắng bản thân với bối cảnh có Trần thị ngấm ngầm đứng
sau sẽ phải hành sự thế nào trong Phiêu kỵ quân, sao cho vừa không phụ ơn
tri ngộ của Liễu Duệ vừa không phụ lương tri của kẻ làm quân nhân như
mình. Liễu Duệ gạt đi, chỉ nói rằng việc nên làm thì cứ làm, đừng suy nghĩ
quá nhiều. Hắn cảm thấy an lòng, càng thêm bội phục nhân phẩm của
Trường Tín hầu Liễu Duệ. Một năm trôi qua, hắn cũng dần kết thành giao
tình sinh tử với Hoắc Khứ Bệnh ngoài việc là con cháu quý tộc kiêu hãnh
thì cũng giống như mình, luôn chân thành son sắt, kính phục kẻ mạnh, một
lòng thờ phụng quan điểm tranh đấu công bằng. Có lẽ chính vì vậy mà dù
Vệ gia ngày càng ảm đạm, ngay cả Đại tướng quân Vệ Thanh cũng mất đi
tín nhiệm thì Hoắc Khứ Bệnh vẫn được Hoàng thượng sủng ái như cũ.

“Lại sắp xuất kích Hung Nô rồi”, Triệu Phá Lỗ hưng phấn, giọng nói

không giấu vẻ sốt ruột muốn được chiến đấu. Luyện quân ngàn ngày chỉ
dùng trong một khắc. Một thanh kiếm được tôi luyện tốt hay xấu cũng phải
kinh qua sa trường mới có thể khẳng định được.

“Đúng vậy!” Tiết Thực bình thản đáp. Hắn không giống như Hoắc Khứ

Bệnh lần trước lập công là nhờ may mắn, mà từng trải qua vô số lần chém
giết trong chiến tranh nên đã sớm mất đi cảm giác sục sôi máu nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.