KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 164

Đầu năm Nguyên Thú thứ sáu, Dương Thạch công chúa Lưu Vân xuất

giá, Hoàng hậu Vệ Tử Phu chủ trì hôn lễ. Trần A Kiều bình tĩnh ngồi trong
cung Trường Môn nghe tiếng nhạc hôn lễ long trọng hoành tráng từ điện
Tuyên Đức đằng xa vọng lại. Trong cuộc đời nàng đã từng có một hôn lễ
long trọng như thế này, tình nguyện đeo chiếc khăn hoa lệ lên chờ người
trong mộng gỡ xuống.

“Nương nương!” Thành Liệt vén rèm bước vào, nét mặt có vẻ kỳ lạ, quỳ

lạy bẩm báo, “Bên điện Tuyên Đức có tin tức rằng các đại thần đang cố cầu
xin bệ hạ lập thái tử.”

A Kiều hơi run tay khiến chiếc chén sóng ra một chút để lại mấy lá trà

nho nhỏ trên y phục. Lưu Triệt ở tuổi trung niên, đang lúc đỉnh cao phong
độ, theo nàng thấy thì chưa cần thiết phải lập thái tử. Nhưng theo quy chế tổ
truyền của triều Hán, phải lập thái tử sớm thì triều thần mới có thể an lòng.
Các triều thần cân nhắc mãi giữa hai vị hoàng tử khác mẹ, đoán không được
tâm ý của bệ hạ nên mới dây dưa tới tận hôm nay.

Hiện giờ Lưu Triệt đã có bốn con trai. Con trai trưởng Lưu Mạch do

mình sinh ra, mười một tuổi. Con trai Lưu Cứ của Vệ Tử Phu chín tuổi.
Con trai thứ ba Lưu Hoành, thứ tư Lưu Đán còn quá nhỏ, thân phận mẫu
thân lại hơi thấp một chút, hơn nữa theo quy chế nhà Hán về lập người kế
thừa chỉ tôn sùng lập dòng chính, lập con trưởng, lập con hiền nên không có
hy vọng. Nói cho cùng thì chỉ còn Trần, Vệ tranh giành mà thôi. Chuyện
này chắc hẳn không phải do Vệ gia đưa ra nên xét về tuổi, xét về năng lực,
về việc được bệ hạ ân sủng thì Lưu Mạch đều hơn Lưu Cứ, chỉ có điều là
nàng lại không muốn cho Mạch Nhi làm cái thứ thái tử quỷ quái gì kia.

“Kiều Kiều thấy thế nào?” Đêm đến ở trong điện Bát Nhã, Lưu Triệt

mỉm cười dò hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.