KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 174

Nhưng hắn dần dần bộc lộ tài năng, chẳng coi ai vào đâu, còn Duyệt Trữ lại
được Thánh thượng cực kỳ sủng ái nên không ai dám nói gì. Nếu Lưu Sơ
dần trưởng thành và hiểu rõ thế cục hơn thì liệu có vượt qua tất cả mọi
người trở thành một công chúa được sủng ái nhất nhưng cũng dễ gần nhất
khác hắn các biểu muội trong cung Vị Ương hay không?

“Hoắc ca ca”, Lưu Sơ ngọt ngào, “Muội nhớ rằng huynh cũng đã quá

tuổi lập gia thất lâu rồi. Năm xưa huynh nói rằng chưa diệt Hung Nô thì
chưa lập gia đình, hôm nay Hung Nô đã coi là bị diệt chưa?”

Hắn lấy lại tinh thần, ngạo nghễ nói, “Sau trận chiến Mạc Bắc, Hung Nô

tổn thất nguyên khí nặng nề bỏ chạy không còn dấu vết ở cả Mạc Nam và
Mạc Bắc, dĩ nhiên có thể coi là đã bị tiêu diệt.”

“Như vậy chẳng phải Hoắc ca ca có thể thành gia thất rồi sao?”

Hắn im bặt, nghe cô bé nói tiếp, “Năm ngoái muội đã thấy Hi biểu ca

thành thân với biểu tẩu, Tang thúc thúc cũng đã thành thân với dì Di
Khương. Năm nay thì đến cả Lưu Vân cũng xuất giá rồi. Hoắc ca ca, hay là
huynh lấy muội đi.”

Một tiếng “choang” bỗng vang lên phía sau rồi Hoán Liên hốt hoảng quỳ

xuống xin lỗi, “Nô ty không cẩn thận đánh rơi chén trà.” Cô nói rồi cúi đầu
xuống che giấu dòng lệ trên mặt.

Lưu Sơ từ trước đến giờ không có tính bắt nạt kẻ dưới, chỉ hơi nhíu mày

nói, “Ngươi thu dọn lại rồi lui xuống đi.”

Hoán Liên cúi đầu vâng dạ và nhặt sạch những mảnh vỡ, lúc ra tới cửa

còn quay đầu liếc nhìn Hoắc Khứ Bệnh một cái rồi mới rời đi. Hoắc Khứ
Bệnh không để ý, chỉ nhìn chằm chặp vào Lưu Sơ, thấy cô vẫn cười nói vui
vẻ, giống như chưa hề nói ra những lời chấn động vừa rồi thì không biết là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.