KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 178

“Ừm.” Lưu Sơ khẽ lên tiếng đáp rồi hỏi, “Ca ca, muội rất ngốc phải

không?”

“Cái gì?” Lưu Mạch ngạc nhiên, “Sao Tảo Tảo luôn tự nhận là thông

minh đột nhiên lại cảm thấy mình ngốc vậy?”

“Muội biết Hoắc ca ca là cháu trai bên ngoại của Vệ hoàng hậu”, Lưu Sơ

không chút e ngại, “cũng biết Vệ hoàng hậu và mẫu thân như nước với lửa
mà vẫn bất chấp tất cả, cố tình qua lại với Hoắc ca ca.”

“Thì ra vậy”, Lưu Mạch trầm mặc một lát rồi nói, “Muội biết rõ những

chuyện này mà. Nhưng mẫu thân không ngại, nói rằng không liên quan gì
hết.”

“Ca ca nói xem, tại sao rõ ràng mới vài ngày trước còn hoàn toàn khỏe

mạnh mà chỉ chớp mắt thì đã mất rồi? Sinh mạng thật vô thường.”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta càng nên quý trọng những gì đang có, chớ

để bản thân ngày sau phải hối hận.”

“Thật ra thì”, Lưu Mạch cúi đầu, “Hoắc tướng quân ra đi lúc này cũng

không phải là không tốt. Mọi người đều coi hắn là bậc anh hùng ngựa xéo
Hung Nô, đều khắc ghi trong ký ức rằng Quan Quân hầu là người thiếu niên
đắc chí, bách chiến bách thắng. Sau này cho dù Vệ gia có thế nào thì hắn
cũng không liên quan.”

“Có lẽ ca ca nói đúng”, Lưu Sơ chậm rãi quay lại, nói tiếp, “Thế nhưng

muội thà rằng huynh ấy bị thua, bất đắc chí, hoặc là vì Vệ gia mà hoàn toàn
đối lập với chúng ta, chỉ cần huynh ấy còn sống. Sống luôn quan trọng hơn
tất cả.” Cô bé nói chuyện bằng chất giọng cực kỳ trầm tĩnh, ánh mắt xa
vắng khiến Lưu Mạch lạnh toát, vội khỏa lấp, “Trời đẹp lắm, muội theo ca
ca ra ngoài nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.