KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 177

Thiếu chưởng sứ phu nhân khóc đến chết đi sống lại. Hoắc Khứ Bệnh là

con trai độc nhất của Vệ Thiếu Nhi, là đứa con khiến bà kiêu hãnh nhất,
một đời oai danh nào ngờ lại chết trẻ ở tuổi vừa trong hai bốn.

Bệ hạ vô cùng đau đớn, hạ lệnh cử hành tang lễ trọng thể nhất dành cho

Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh, chôn ở Mậu Lăng, sau này sẽ được chôn
cùng Vũ hoàng đế, là vinh quang lớn lao của một thần tử. Mộ được xây
theo hình dáng Kỳ Liên sơn là nơi hắn lập nên chiến công hiển hách nhất
của đời trận mạc.

Một vạn Phiêu kỵ quân đều khóc lóc để tang, thương xót vị danh tướng

khiến người đời kính nể, cả đời chưa một lần thất bại. Nhưng vinh quang
sau khi qua đời có long trọng đến bao nhiêu cũng không thể lấy lại sinh
mạng của người tướng quân tuổi trẻ tài cao.

Với sự ra đi của người nổi bật nhất, được sủng ái nhất trong thế hệ thứ

hai của Vệ gia, mơ hồ có thể thấy Vệ gia quyền lực nghiêng thiên hạ dần đi
về phía suy sụp.

Vào năm Nguyên Thú thứ sáu, sau khi Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh

qua đời, con của thị thiếp Hoán Liên là Hoắc Thiện được lập tước khi vẫn
còn nằm trong tã lót. Bệ hạ chỉ phong đệ đệ cùng cha khác mẹ của Hoắc
Khứ Bệnh là Hoắc Quang làm Phụng Xa đô úy, Quang Lộc đại phu.

Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ nghe tin Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh

qua đời liền giam mình trong cung Trường Môn không ra ngoài nửa bước.

“Tảo Tảo!” Lưu Mạch vén rèm bước vào, thấy muội muội giấu mình ở

chỗ sâu nhất trong đệm, mắt sưng mọng lên thì lấy làm thương xót, nhỏ
nhẹ, “Nếu muội còn khóc nữa thì Quan Quân hầu ở trên trời sẽ rất đau khổ
đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.