KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 182

“Bởi vì chúng ta cũng không cho đây là chuyện quan trọng”, Trần A

Kiều nói. Đây chẳng qua là chuyện rất bình thường, Hoắc Khứ Bệnh say
rượu, Vệ Thiếu Nhi sai tỳ nữ tới hầu hạ, sau đó thì Hoắc Thiện ra đời. Cũng
không phải nói là Hoắc Khứ Bệnh từng có chút tình ý nào đối với Hoán
Liên, thời đại này, đàn ông ai mà chẳng như thế.

“Tảo Tảo, con chán ghét Hoắc ca ca sao?”

“Nếu Hoắc ca ca còn sống thì tất nhiên là con sẽ ghét, không chừng còn

làm loạn lên với huynh ấy”, Lưu Sơ nói, “Thế nhưng Hoắc ca ca đã mất, nói
ra cũng không còn ý nghĩa.” Cô bé nhớ lại ngày đó khi mình nói đến
chuyện kết hôn thì liền nghe thấy phía sau có tiếng chén vỡ giòn tan. Hoán
Liên chắc hẳn cũng rất yêu Hoắc ca ca, ít nhất Hoắc ca ca còn có một giọt
máu ở trên đời này, cũng là chuyện may mắn. Một lúc lâu sau, cô bé bỗng
nghe thấy giọng mẫu thân đổi khác, “Cái chết cũng là một thứ gì đó thật
đẹp.”

“Con không hiểu”, Lưu Sơ kinh ngạc, “Tại sao cái chết lại đẹp được

chứ?”

“Bởi vì cái chết xóa nhòa những nhược điểm của một người, những điều

con nhớ về người ấy đều là những kỷ niệm đẹp. Một người sống thì mỗi
bước đi đều có thể sai lầm, nhưng khi đã chết thì trở thành vĩnh hằng ở
trong lòng người khác.”

“Không một ai có thể cưỡng lại với vĩnh hằng”, nàng như đang nói với

bản thân.

“Như vậy”, Lưu Sơ suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Ý của mẫu thân là con

vốn không thích Hoắc ca ca đến vậy, nhưng vì huynh ấy đã chết cho nên
con mới cảm thấy con rất thích huynh ấy phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.