KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 183

“Mẫu thân cũng không rõ lắm.” Trần A Kiều mỉm cười, “Có lẽ ngày sau

con sẽ gặp một thiếu niên khác rồi yêu thương hắn, khi đó sẽ coi Hoắc ca ca
như một giấc mộng thời niên thiếu mà thôi.” Là một người mẹ, nàng cũng
hy vọng như vậy.

“Mẫu thân!” Lưu Sơ mơ màng, “Yêu là cái gì vậy?”

“Yêu… là mỗi người phải tự mình trải nghiệm lấy.”

“Như vậy thì mẫu thân yêu phụ hoàng không?”

A Kiều im lặng một lúc lâu rồi trả lời, “Mẫu thân cũng không biết. Bình

tâm mà xét thì những năm qua phụ hoàng của con đối xử với mẫu thân cũng
có thể coi là tốt. Thế nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến yêu thì mẫu thân lại nhớ
chuyện nghe chỉ phế truất năm xưa ở điện Tiêu Phòng, đau đớn đến xé lòng
nát dạ mà chùn bước.”

Nàng đứng giữa đại điện hoa lệ trống trải, cảm giác thật quạnh quẽ,

dường như gió thổi trên xà nhà cũng đang cười nhạo, nhát dao chí mạng lại
đến từ người mình yêu dấu nhất.

“Có tốt nhiều hơn nữa cũng không thể nào bù đắp được vết thương năm

xưa sao? Nàng cười lặng lẽ, không phải bản thân cố ý muốn nhớ lại những
đau đớn của quá khứ mà bản năng sinh tồn đối với nguy hiểm đã báo trước
cho nàng lùi bước. Nam nhân một khắc trước còn ôn nhu đa tình với mình,
một khắc sau đã lạnh lùng tàn khốc đến mức như tất cả tình cảm đều chỉ là
một trang giấy lộn không đáng nhắc. Nàng cũng không có ý định nói cho
con gái nghe nỗi bất an sâu thẳm đó nên dịu dàng, “Mẫu thân hát một bài
cho con nghe nhé.”

Lưu Sơ ngoan ngoãn gật đầu. Bàn tay A Kiều lướt trên cây đàn tỳ bà. Vì

trong lòng đau thương nên giai điệu có chút nhu hòa nhưng vẫn không che

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.