KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 186

Xuống chút nữa còn có một bài ca của người Hung Nô:

Ta mất núi Yên Chi,

Khiến phụ nữ không còn nhan sắc.

Ta mất núi Kỳ Liên,

Khiến lục súc không còn đông đúc.

Y không khỏi mỉm cười, lật đến mấy trang cuối cùng thì bỗng nhiên sầm

mặt.

“Hoàng thượng có chuyện gì vậy?”, A Kiều hỏi.

“Không có gì?” Y thản nhiên buông cuốn Nhạc phủ trong tay xuống rồi

bảo, “Khi nãy nghe Kiều Kiều hát khúc ca kia, hình như từ trước tới giờ
nàng chưa từng hát?”

“Đúng vậy!” Nàng tự giễu cười một tiếng, “Chính bản thân thiếp cũng

không nhớ được, vì Quan Quân hầu qua đời, cảm xúc bột phát nên mới hát
thôi.”

Y ôm lấy nàng, ánh mắt lấp lánh, “Kiều Kiều rốt cuộc còn bao nhiêu

điều mà trẫm không biết chứ?”

Nụ cười của nàng vẫn như gần như xa, “A Kiều vẫn luôn như vậy, người

không chịu nhìn lại nên mới cảm thấy nhiều.”

Một người, dù nhìn cả một đời cũng không cách nào hiểu thấu một người

khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.