KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 189

Sau núi làm nhà tầng tầng lớp lớp, có phòng ở tận dưới vách núi sâu cúi
xuống mà nhìn cũng chẳng thấy đâu cho tới tận chốn cổng trời để sao vào
chào tận cửa phòng hay cầu vồng bắc ngang nơi hiên trước. Thanh long
uốn lượn ở trường đông, Bạch hổ nằm chầu ở cửa tây, thần linh vui đùa nơi
quán nghỉ, ác tuyền nem nép náu mình ở phương nam. Suối nước ngọt dẫn
về cho mát nhà, thông suốt đến tận đỉnh trung tâm. Núi đá bao quanh, vách
đổ nghiêng nghiêng…

Đây chính là bài Thượng Lâm phú vang danh thiên cổ. Tư Mã Tương

Như luôn hướng tới việc dùng từ ngữ hoa mỹ, cách hành văn toát lên phong
thái trau chuốt của một bậc đại văn nhân nhưng Trần A Kiều nghe xong lại
thấy vô vị, cảm giác có dệt nên đầy trời hoa gấm thì cũng chỉ là mấy chữ ca
ngợi công lao mà thôi.

“Hay!” Lưu Triệt lại vui vẻ, khen, “Không hổ là Tư Mã Tương Như”,

sau đó hạ lệnh, “Truyền xuống, thưởng cho Tư Mã Tương Như trăm nén
vàng.”

Tư Mã Tương Như tạ ơn lui ra.

“Kiều Kiều!” Lưu Triệt khoác eo A Kiều, lại cười nói, “Ngày mai cùng

trẫm đi săn thú nhé.”

Sở thích truy đuổi thú săn thực sự khiến A Kiều động lòng, vừa định

nhận lời thì Lưu Sơ đã nhào tới nũng nịu, “Con cũng muốn đi.”

“Con biết cưỡi ngựa sao?” A Kiều cúi xuống cốc đầu con gái.

“Hừ”, Lưu Sơ nhất thời không trả lời được, nghĩ một lúc lại nói, “Không

sao, con sẽ bảo ca ca dạy con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.