KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 192

Cô bé hừ một tiếng, “Ca ca xem thường muội quá!” Nói xong đột nhiên

đưa tay vỗ vào yên ngựa, “Ngựa ơi, chạy nào!”

Con ngựa cái hí lên một tiếng thảm thiết, chồm hẳn nửa thân trước lên

rồi phi như điên về phía trước.

“Tảo Tảo!” Lưu Mạch phản ứng cực nhanh, nhào tới định túm lấy dây

cương nhưng vẫn chậm một bước, ngã chúi xuống đất, trơ mắt nhìn vẻ mặt
kinh hoàng không biết làm sao của Lưu Sơ trên lưng ngựa.

“Mẫu thân!” Lưu Sơ kinh hoàng kêu, thân hình lắc lư trên lưng ngựa.

Biến cố xảy ra trong khoảnh khắc, mặt mọi người đều biến sắc. Lưu Triệt

giận dữ gầm lên, “Còn không đi cứu Công chúa Duyệt Trữ.” Lại nghe cung
nhân phía sau kinh hô, “Nương nương.” Trần A Kiều đã vươn tay rút thanh
kiếm của thị vệ bên cạnh, tung mình nhảy lên ngựa đuổi theo.

“Kiều Kiều”, sắc mặt Lưu Triệt thảng thốt.

Trong trí nhớ của y, khả năng cưỡi ngựa của A Kiều cũng chỉ bình

thường, ngồi trên ngựa còn chưa vững, lại còn dám liều mạng thúc ngựa
chạy nhanh.

Con ngựa vùng Ô Tôn hí dài một tiếng rồi vọt đi như bay.

“Tảo Tảo!” Trần A Kiều cúi rạp trên lưng ngựa để nó có thể chạy nhanh

hơn, hô lớn, “Ôm chặt lấy cổ ngựa.”

Ở đằng xa, Lưu Sơ vẫn trong cơn kinh hãi nhưng vừa nghe được tiếng

mẫu thân thì vẫn cố gắng ngồi cho vững. Cước lực của con ngựa vùng Ô
Tôn nhanh hơn con ngựa nhỏ Lưu Sơ đang cưỡi rất nhiều, dần dần đã sắp
đuổi kịp. A Kiều nghiến răng, trong khoảnh khắc lướt qua Lưu Sơ liền dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.