KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 193

toàn lực vung kiếm chém một nhát vào đầu ngựa. Máu ngựa tuôn trào
nhuộm đỏ người Lưu Sơ, đầu ngựa rơi xuống nhưng thân vẫn còn phi thêm
mấy bước về phía trước rồi mới kiệt lực quỵ xuống. Lưu Sơ ngã từ trên
lưng ngựa xuống đất, dù toàn thân nhuộm máu, tâm thần hoảng hốt nhưng
coi như đã an toàn.

Máu tươi bắn vào con ngựa vùng Ô Tôn khiến nó kích phát dã tính, náo

động bất an, nhảy lên chồm chồm muốn hất người trên lưng xuống. Trần A
Kiều ôm chặt lấy cổ ngựa, dựa theo phương pháp thuần phục giáo quan
năm xưa đã dạy, cố gắng khống chế ngựa, không hề nghe thấy tiếng gào
thét của mọi người. Cũng không biết bao lâu, con ngựa cuối cùng cũng bình
tĩnh lại. Nàng nghe thấy tiếng gọi vừa đau đớn vừa thận trọng của Lưu
Triệt. Một nỗi đau đớn như những sợi tơ chầm chậm loang ra, thân dưới
nóng rực, nàng cúi đầu nhìn xuống thấy một vùng bờm ngựa đỏ tươi khác
hẳn màu lông hồng sậm của con ngựa.

Máu! Máu đã nhuộm đỏ nửa bên dưới váy nàng. Máu vẫn trào ra không

sứt, và tựa như có một thứ gì đó cũng đang xuôi ra theo. Nàng mê man, mơ
hồ còn thấy Lưu Triệt bế nàng từ trên lưng ngựa xuống và hét đến lạc
giọng, “Gọi hết ngự y tới đây.”

“Tảo Tảo!” Lưu Mạch kéo tay Lưu Sơ, la hoảng, “Muội có sao không?”

“Muội không sao.” Lưu Sơ tuy sợ đến tái nhợt nhưng vẫn lắc đầu, chợt

kéo tay áo ca ca, “Mẫu thân, mẫu thân chảy rất nhiều máu, mẫu thân có sao
không?”

Lưu Mạch cắn môi, “Cùng đi qua đó xem sao.”

Trong điện Tín Hợp, lụa mỏng tung bay.

“Trần nương nương rốt cuộc là bị làm sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.