KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 194

“Khởi bẩm bệ hạ”, viên ngự y có mái tóc bạc trắng quỳ lạy dưới điện,

thân hình run rẩy, “Nương nương là…”, lão nói đến đây thì chần chừ.

“Rốt cuộc là cái gì?” Lưu Triệt nổi cơn thịnh nộ, cầm một cây ngọc như

ý trên bàn nện vào thái dương ngự y khiến nó gãy lìa, lưu lại trên trán ngự y
một dấu máu.

Ngự y cắn răng, bẩm, “Nếu như vi thần không chẩn đoán sai thì nương

nương đã sẩy thai.”

“Sẩy thai!” Lưu Triệt cảm thấy mắt tối sầm, chưa bao giờ y nghĩ đã sinh

con nhiều năm như vậy mà A Kiều lại còn có thể mang thai.

“Làm sao có thế? A Kiều tinh thông y thuật thì sao lại không biết ngay

cả việc bản thân mang thai được?”

“Có khả năng là do nương nương mới mang thai, cũng không có bất kỳ

dấu hiệu thai nghén nào nên chưa phát hiện. Thân thể nương nương năm
xưa đã bị tổn thương, nghe nói là rất khó khăn khi sinh Hoàng tử trưởng và
Công chúa Duyệt Trữ. Tuổi nương nương giờ cũng không còn trẻ, có thai là
vô cùng nguy hiểm, nhịp thai không ổn nên khi bị con ngựa nổi điên chồm
lên quá mạnh thì đã sẩy thai.”

“Bệ hạ”, giọng Lục Y kinh hoảng vang lên trong điện, “Nương nương

vẫn không ngừng chảy máu, người đã hoàn toàn hôn mê.”

Lưu Triệt nhắm mắt lại đau đớn. Y còn chưa kịp than khóc đứa con yểu

mệnh của mình thì đã phải lo lắng cho A Kiều, phất tay, “Còn không đi vào
chữa trị cho Trần nương nương.”

“Dạ.” Lão ngự y khấu đầu liên tục, đứng dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.