KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 247

“Ồ, ý kiến của Kiều Kiều cũng thật mới mẻ.” Lưu Triệt mỉm cười dìu

nàng ngồi dậy rồi đỡ vào trong điện, “Như vậy, nếu thật sự Dương Thạch là
chủ mưu thì Kiều Kiều muốn nó phải nhận trừng phạt thế nào?”

“Việc này phải hỏi bệ hạ mới đúng”, nàng điềm nhiên đáp, “Bệ hạ là phụ

thân của Tảo Tảo, cũng là phụ thân của Công chúa Dương Thạch, còn
là….” Nàng không nói hết câu, ngừng một chút rồi mới nói tiếp, “A Kiều
và Tảo Tảo đều đang đợi bệ hạ đưa ra câu trả lời thỏa đáng.”

Nếu không thể nào có câu trả lời thỏa đáng thì phải làm sao? Lưu Triệt

rất muốn hỏi câu này nhưng lại e ngại. Sau khi tỉnh dậy, A Kiều dường như
dịu dàng ngoan ngoãn hơn so với trước một chút. Y cũng thỉnh thoảng nhìn
thấy nàng thật lòng. Nếu phá hỏng tình cảm ấm áp này thì y không dám
chắc hai người sẽ trở lại được như trước kia. A Kiều từ lâu đã chẳng còn là
A Kiều của ngày xưa, bọn họ lại chẳng còn trẻ, có được bao nhiêu thời gian
để lãng phí? A Kiều không sợ lãng phí thời gian nhưng y lại khác.

Nhà ngục Thượng Lâm Uyển vẫn luôn tăm tối âm u, vì phụng lệnh

Hoàng thượng, phủ Đình úy cũng không quá làm khó Vệ Thanh. Vệ Thanh
bước xuống cầu thang dẫn vào đại lao, tới trước phòng giam Công Tôn
Kính Thanh rồi khẽ gọi, “Kính Thanh!”

Công Tôn Kính Thanh giật mình ngẩng lên, trông thấy Vệ Thanh thì

mừng rỡ như điên, “Cữu cữu, cữu cữu”, gã gọi toáng lên, nhào tới trước
song sắt, “Có phải người tới cứu cháu ra ngoài hay không?”

Gã thấy Vệ Thanh nín lặng rồi dần dần tỏ vẻ như đưa đám liền chán nản,

“Xem ra lần này cháu chết chắc rồi.”

“Ngươi đừng có như vậy”, Vệ Thanh cũng phiền muộn, hỏi, “Ngươi

ngẫm nghĩ cho kỹ xem có chút khả năng nào để gỡ tội hay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.