KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 253

Trong một đêm khuya vắng vào tháng Ba năm Nguyên Định nguyên

niên, Vệ hoàng hậu đang trong tẩm điện thì bị nữ quan thân tín đánh thức.
Nàng ta vội vã bước ra ngoài hỏi người nội thị quỳ dưới điên, “Ngươi nói
ngươi có tin tức của Nhị hoàng tử thật không?”

Người nội thị liền dập đầu, “Đồng hương nô tài là ngục tốt phủ Đình úy,

ngày xưa dưới trướng của Vệ tướng quân, nhớ tới ân đức Tướng quân nên
liều chết truyền ra tin tức Cứ điện hạ, bảo nô tài báo cho nương nương
nương.” Gã nói xong liền đưa cuộn giấy lên cao quá đầu.

“Nương nương”, Thải Thanh nhắc khẽ bên cạnh Vệ Tử Phu, “Người này

từng chịu ân huệ của Vệ gia, có thể tin.”

Vệ Tử Phu gật đầu, ý bảo Thải Thanh cầm cuộn giấy đưa qua, mở ra

thấy đúng là bút tích của Lưu Cứ, vẻn vẹn mấy chữ, “Mạnh khỏe, không
cần lo lắng”, nét bút đứt đoạn, không dứt khoát khiến lòng nàng đau nhói.

“Nô tài nghe đồng hương nói”, viên nội thị rưng rưng, “Trương Thang ỷ

được bệ hạ sủng hạnh, một lòng hùa theo Trần gia, mặc dù bề ngoài không
tra tấn Nhị hoàng tử nhưng ngầm gây khó dễ, giấu đi nhiều điều không thể
cho nương nương biết. Lúc Nhị hoàng tử viết bức thư này, tuy miệng nói
không muốn để mẫu hậu lo lắng nhưng không kìm được rơi lệ.

Cuộn giấy bị cầm đã lâu nên nhàu nát thành một cục, trên đó có một hai

chỗ nhòe nhoẹt, nhìn kỹ thì quả nhiên là nước mắt. Vệ Tử Phu nắm chặt tay,
nghiến răng nói, “Đồ nhãi ranh cũng dám cả gan.” Nàng ta quay ngoắt
người bước vào trong điện, dáng đi lộ rõ vẻ cương quyết.

“Nương nương”, Thải Thanh kinh hồn bạt vía, vội vàng bảo người nội

thị lui ra rồi theo vào hỏi khẽ, “Nương nương định như thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.