KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 251

“Thôi đi”, Vệ Tử Phu thấy nản lòng khoái chí, “Giờ thì bản cung chỉ cầu

Cứ Nhi bình an, Thanh đệ bình an, Dương Thạch”, nàng ta hơi chần chừ,
“cũng sẽ bình an.” Cứ Nhi, rốt cuộc con sẽ ra sao đây?

Nhị hoàng tử Lưu Cứ ở trong phủ Đình úy, dù chưa từng thụ hình,

Trương Thang cũng chưa từng đối xử tệ nhưng phủ Đình úy không thể so
được với điện Tiêu Phòng và Bác Vọng hiên. Cậu có tâm tình bình hòa,
biểu hiện không quan tâm vinh nhục khiến đám ngục tốt tấm tắc cho là lạ.
Ngày hôm đó, ngục tốt thay ca, ngục tốt tuần phòng mới tới nhân dịp người
bên cạnh không chú ý liền ném một cuộn giấy vào lao mà không ai hay biết.
Lưu Cứ sửng sốt, ngầm quan sát thấy gã vẫn ngả ngớn quàng vai bá cổ cười
nói với đồng bạn.

Lưu Cứ mở cuộn giấy ra, trong đó bọc một cây bút than, trên giấy viết,

“Ta là quân sĩ của Vệ tướng quân, cảm ân đức của Tướng quân, nguyện
truyền lời cho Cứ điện hạ.” Cậu do dự một hồi, cuối cùng không cưỡng lại
được nỗi nhớ mẫu thân, viết thật nhanh mấy chữ: “Mạnh khỏe, không cần
lo lắng.”

Qua một lúc, ánh nến trong ngục không biết bị gió từ đâu thổi tới dập tắt,

gã ngục tốt làu bàu châm lại. Chỉ chốc lát sau đã đến giờ thay phiên, gã ra
khỏi cửa ngục chạy thẳng tới phủ Tư nông giao mảnh giấy có bút tích của
Lưu Cứ cho Tang Hoằng Dương rồi kể lại mọi chuyện. Tang Hoằng Dương
than thở, “Lưu Cứ cũng coi như một nhân tài, chịu đựng được cô độc. Chỉ
tiếc….” Hắn dừng lại đầy thâm ý rồi đảo mắt ra lệnh, “Lui xuống lãnh
thưởng đi.”

Sau khi ngục tốt vui mừng rời khỏi, Di Khương từ phía sau rèm bước ra,

mặt thoáng vẻ lo âu, “A Tang, chàng làm như vậy có tàn độc qua không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.