KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 266

tướng. Những người còn lại đều bị xử nhẹ, không liên luỵ đến phạm vi quá
rộng.

Triều thần vốn cho rằng dựa theo tính tình trước đây của Lưu Triệt thì vụ

án Hoàng hậu Vu cổ gây sóng gió một thời này nhất định phải bị tắm trong
biển máu, không ngờ lại được cho qua nhẹ nhàng như thế, ai nấy đều ngạc
nhiên. Song Vệ gia mất hoàng hậu cũng coi như đã đổ, không còn khả năng
khôi phục. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt hướng về Trường Môn, ngày xưa
là lãnh cung, hôm nay đông như trẩy hội.

Hoàng hậu Vệ Tử Phu đang chơi đàn ở điện Tiêu Phòng, nghe ý chỉ liền

cười không thành tiếng, vẫn giữ đúng lễ nghi, hỏi Thượng Viêm đến truyền
chỉ, “Có thể cho bản cung gặp bệ hạ một lần được không?”

“Có còn cần thiết?” Thượng Viêm cười giả lả hỏi lại, “Xin mời nương

nương!”

Vệ Tử Phu cũng không gượng ép, gật đầu bảo, “Biết rồi.” Sau đó đi vào

nội điện.

“Nương nương”, Thải Thanh, Thải Vi òa khóc, ôm lấy chân nàng ta

khuyên nhủ, “Người cần gì phải làm thế? Núi xanh còn đó lo gì không có
củi đốt. Năm xưa chẳng phải Trần nương nương cũng như vậy mà từng
bước từng bước trở lại sao?”

“Bản cung không có cơ hội đó”, Vệ Tử Phu khẽ lắc đầu, “Bệ hạ biết rõ

trong lòng là bản cung không phải phạm tội Vu cổ mà là mưu phản. Theo
trình tự xử án Vu cổ thì nhiều nhất là phế hậu nhưng làm sao bệ hạ có thể
dung tha cho bản cung đã sinh lòng phản bội y? Chi bằng tự vẫn trước khi
mật chỉ ban xuống. Có mật chỉ xuống là bản cung nhận tội đền tội. Không
có mật chỉ xuống thì là bản cung tự vẫn. Trong lòng bệ hạ chắc vẫn có một
chút xót thương, Trần A Kiều cũng không phải là người chém tận giết tuyệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.